Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Không Gian Trọng Sinh: Sủng Ái Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 22: CHƯƠNG 22. NGƯỜI LÀ DO MÀY GIẾT

Chương 22: CHƯƠNG 22. NGƯỜI LÀ DO MÀY GIẾT




Editor: Hye Jin

Vừa nhìn thấy Lữ Giai, Cảnh Vân Chiêu liền nghĩ tới bốn chữ “Oan gia ngõ hẹp”.

Tính cách Lữ Giai khá tùy tiện, tuy rằng dáng dấp không xinh đẹp cũng không cư xử tinh tế bằng Kiều Hồng Diệp, nhưng cô ta cũng coi như may mắn, cô có mấy người anh họ thương yêu, cho dù Lữ Giai không phải là một mỹ nhân, nhưng biểu ca của cô cưng chiều cô ta vô cùng thường xuyên đứng ở cổng trường đón biểu muội này tan học, trong trường không ít bạn học hâm mộ cô ta.

Lúc này đứng sau Lữ Giai là bốn nam nhân, người lớn nhất hơn 20 tuổi, nhỏ nhất cũng khoảng 17-18 tuổi.

“Cô ta chính là Cảnh Vân Chiêu?! Con nhỏ mà em nói đây sao?”

“Anh họ, chính là con nhỏ này hãm hại em! Rõ ràng là em bị nó đánh, nó lại ở trước mặt giáo viên oan uổng em đánh nó! Ba mẹ đều không tin em còn giáo huấn em một trận.

“Chết tiệt! Giai Giai em yên tâm đi! Ca ca nhất định sẽ trút giận thay em!” Bốn người anh họ của Lữ Giai lập tức vây quanh Cảnh Vân Chiêu chặn cô ngay đầu đường.

Lữ Giai đứng ở bên ngoài, vẻ mặt đắc ý: “Ca ca, bên ngoài nhiều người mang cô ta vào hẻm nhỏ bên trong rồi nói.”

Ban đem hoang vắng, mèo hoang đến một con cũng không có, cô không tin Cảnh Vân Chiêu còn có thể chạy? Hơn nữa vào bên trong hẻm nhỏ chính là đánh người thành cái bánh màn thầu cũng không có ai biết được người ra tay.

Thừa dịp người đông thế mạnh, Lữ Giai túm Cảnh Vân Chiêu lôi cô đi vào hướng hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ này không có nhiều nhà ở, càng không có cameras, căn bản không có người chú ý phía này, trong mắt Cảnh Vân Chiêu hiện lên một tia âm trầm, nhìn như rất phối hợp đi vào bên trong.

“Con nhỏ chết tiệt kia còn khá xinh đẹp, nhưng lại người như vậy đưa cho chúng ta cũng chướng mắt, Giai Giai em muốn xử nó như thế nào?” Một anh họ khác của Lữ Giai lại nói.

Lữ Giai thô tục phi một tiếng mới tiến lên: “Cảnh Vân Chiêu, ngươi quỳ xuống cầu xin ta đi, không chừng ta mềm lòng có thể tha cho ngươi một lần”.

Cảnh Vân Chiêu hai tay nắm chặt trong đầu không ngừng hồi tưởng võ công trong phiến ngọc.

“Giả vờ thanh cao cái gì! Ngươi có tin ta lột sạch quần áo của ngươi, hôm nay trời khá lạnh đó không chừng còn có mưa, ngươi nếu là không quần áo không chừng chết cống ở chỗ này! Đúng rồi, ta còn mang theo di động đây, lột sạch quần áo ngươi rồi giúp ngươi chụp vài tấm ảnh, ta sẽ khiến ngươi từ nay về sau không thể lăn lộn được ở huyện Hoa Ninh này nữa!” Lữ Giai giống như một con gà trống hưng phấn không ngừng gào thét.

Nhưng có kêu nửa ngày, cũng không thấy Cảnh Vân Chiêu đáp lại.

Đặc biệt trong bóng tối này, vẻ u mặt u ám ma mị, dáng vẻ u ám, giống như quỷ trông rất đáng sợ. Lữ Giai trừng mắt chờ xem dáng vẻ kinh hoảng thất thố của Cảnh Vân Chiêu. Nhưng một lúc sau Cảnh Vân Chiêu khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

“Ngươi …. ngươi cười cái gì!”

Cảnh Vân Chiêu nhíu mày, cởi cái áo khoác mỏng xuống.

Lữ Giai ngay lập tức trào phúng “Ui, chủ động như vậy a, ta nói cho ngươi biết, anh họ ta cũng không thèm bộ dáng này của ngươi đâu!”

Cảnh Vân Chiêu đem áo khoác cuộn vào tay, giống như găng tay quyền anh, không biết đang giở trò quỷ gì.

“Mày đang muốn ăn đòn phải không!?” Lữ Giai rống lên.

“Bịch!” Lữ Giai vừa dứt lời đã bị ăn một cú đấm vào mặt, ngay giữa sống mũi của cô ta. Do đã bọc áo quanh tay nên lực đạo đã được khống chế nhưng cú đấm này không nhẹ, mấy anh họ của Lữ Giai vừa thấy liền đưa tay đánh về phía Cảnh Vân Chiêu.

Mặc dù chỉ có buổi tối lúc vào không gian ngẫu nhiên cô luyện võ thuật một chút, nhưng cũng không uổng công chút nào, tay mấy người kia còn chưa chạm tới người cô, thì ngày lập tức chân của Cảnh Vân Chiêu đá đá sang, trực tiếp tấn công cả người xiêu xiêu vẹo vẹo như lùi lại phía sau mấy bước.

Một chiêu này của Cảnh Vân Chiêu làm mấy người kia sửng sốt

Còn chưa hoàn hồn thì lại nghe Lữ Giai che cái mũi kêu lên: “Anh họ! Em chảy máu mũi rồi! Đau quá a!”

Một câu nói, lại kéo bốn người bọn ho trở lại càng thêm tức giận, sức lực mạnh hơn, hung hăng đấm tới.

Thân thể Cảnh Vân Chiêu chợt lóe lên, hơi cứng một chút, một cú đấm xẹt qua bên tai của cô, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người, đạp tới một cước, trước ngực lại lại xuất hiện cánh tay của người khác, trong nháy mắt cô bắt được cổ tay kia vặn một cái.

Lần trước đánh Lữ Giai chẳng qua là tát cô ta vài cái, lần này thì khác, sống cả hai đời, đây là trường hợp đầu tiên. Nhưng cô cảm thấy động tác mấy người này không nhanh như cô nghĩ, mặc dù cô dùng hết sức để đáp trả, nhưng không đến nỗi bị thua thiệt lớn.

Dù sao mấy người này cũng làm đàn ông lại bị một cô gái đánh thành ra thế này. Tất cả tức giận để đỏ mắt.

Đặc biệt Lữ Giai ở bên cạnh còn không ngừng mắng chửi, càng làm cho mấy người này càng hăng máu, hận không thể cầm con dao đâm cho Cảnh Vân Chiêu một dao.

Bất thình lình, người anh họ lớn nhất của Lữ Giai thừa dịp Cảnh Vân Chiêu đang đối phó với ba người còn lại, cầm một cục đá liền hướng Cảnh Vân Chiêu ném tới.

Cục đá kia sắc nhọn nếu là ném trúng người tuyệt đối là bị thương nghiêm trọng, nếu đụng phải bộ phận quan trọng không chừng còn mất mạng.

Dù sao cũng chỉ là nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi, thấy cảnh như vậy trong lòng cũng phát hoảng, nhưng đạn đã lên nòng không thể không bắn, cô ta hoàn toàn không có ý định ngăn cản thậm chí nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của Cảnh Vân Chiêu cô ta càng không tính mở miệng.

"Phanh" một tiếng, tảng đá lớn rơi xuống đất.

"Anh họ!" Lữ Giai vừa nhìn cả người đều ngốc.

Chỉ nhìn thấy đầu của người anh họ kia đầy máu, nằm ngất xỉu trên mặt đất.

Theo tiếng hô sắc nhọn kia, người anh họ ném cục đá cũng ngẩn ra, khóe môi run rẩy biểu cảm như không thể tin được.

Vừa nãy rõ ràng là hắn nhắm ngay Cảnh Vân Chiêu, không sai, Cảnh Vân Chiêu trong nháy mắt sao có thể né kịp, không chỉ có né kịp, mà cục đá còn rơi trúng vào đầu thằng ba. Đúng rồi, vẻ mặt giễu cợt của Cảnh Vân Chiêu lúc đó, là nó, nó đã thấy hành động của hắn, cho nên nó mới né kịp khiến cục đá ném trúng đầu thằng ba.

Chắc chắn không sai, cô ta cố ý!

Lúc này người anh họ kia nằm co quắp trên mặt đất, máu chảy không ngừng, cả người như bất động không hề nhúc nhích! Lữ Giai run rẩy cầm điện thoại, nhưng lại bị anh họ lớn đoạt mất: "Không thể báo cảnh sát! Báo cảnh sát thì anh xong đời! Cả đời này của anh xem như xong luôn!"

Hòn đá kia là anh ta cầm, người cũng là anh ta đánh, nếu báo cảnh sát, anh ta chắc chắn bị bắt!

"Anh cả! Em xin anh, anh Ba sẽ chết mất......" Lữ Giai khóc không ngừng, sợ đến mất hồn mất vía, vội vàng cầu xin.

Cô có bốn người cô, mặc dù cả bốn anh họ này đều không phải là anh em ruột, nhưng bình thường quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ anh cả không cho cô ta báo cảnh sát? Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn cô ta nhìn anh Ba chảy máu đến chết sao.

Lúc này, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn, trực tiếp bước chân rời đi!

“Ngươi không thể đi!”

Bước chân Cảnh Vân Chiêu ngừng lại một chút, cười nhếch mép trào phúng.

"Người là do mày giết, hòn đá này là mày cầm ném vào đầu nó! Thằng ba là mày đánh chết!" Tên kia giống như phát điên hét lớn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch