"Lớp trưởng tớ không quên, chỉ là..... Tớ không mời cậu ấy......" Diệp Thanh ủy khuất nhìn Tưởng Hạ, đôi tay có chút không tự nhiên: "Là như vậy, tớ cảm thấy sinh nhật của tớ nên dĩ nhiên là muốn trôi qua vui vẻ một chút, nếu mời người không thân, sẽ có chút lúng túng, tớ không muốn mọi người chơi không vui.
Tiêu Hải Thanh hừ lạnh hừ một tiếng, cô ghét nhất phải nghe những lời dối trá như vậy.
Không thân?
Diệp Thanh là lớp phó học tập, luôn luôn tự xưng là thanh cao, cùng cô ta có mối quan hệ không tồi chỉ được vài người mà thôi, trong mấy người bạn mà cô ta gửi thiệp mời rất nhiều bạn học đều là chưa nói chuyện với nhau được câu nào, chẳng lẽ những người đó cũng có thể xem là quen thuộc sao?
Rõ ràng chính là cố ý cô lập khiến Cảnh Vân Chiêu khó chịu, lại làm bộ ủy khuất như thể Cảnh Vân Chiêu thiếu nợ cô ta vậy.
"Xoạt" một tiếng, Tiêu Hải Thanh ngang nhiên xé thiệp mời: "Diệp Thanh, cậu nói không sai a, bạn bè không thân thuộc không nên tụ tập lại cùng nhau, cho nên xin lỗi tớ không có cách nào tham gia sinh nhật của cậu được, dù sao, chúng ta không thân nha, còn có, tớ và Vân Chiêu cũng đã có hẹn cùng nhau ăn cơm. Chỉ có hai người bọn tớ mà thôi, không khí cũng tốt hơn."
Tiêu Hải Thanh này nói chuyện cũng độc mồm độc miệng ý nói Diệp Thanh làm ô nhiễm không khí
Tính tình Diệp Thanh trước giờ cũng vốn không tốt, nhưng bình thường thích chịu đựng, bây giờ ngay trước mặt của nhiều bạn học bị Tiêu Hải Thanh nhục nhã như vậy, lập tức tức giận: "Được thôi, hai người cậu thích yên tĩnh thì chính mình tự đi ăn đi, chúc mừng Cảnh Vân Chiêu nha, kết giao được một người bạn có tiền nha, chi bằng sau này nhờ vả Tiêu Hải Thanh trả học phí cho cậu, bao nuôi cậu luôn đi!"
Mặt Cảnh Vân Chiêu không hề biến sắc: "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chiếu theo lời cậu nói như vậy, cậu là chuẩn bị thay những bạn học này trả tiền học phí, bao nuôi mấy người bạn học này cả đời sao.”
"Diệp đại tiểu thư giàu có như vậy, cho dù bao toàn bộ bạn học cũng là dư dả, không giống như tớ a, tớ là một nữ sinh nghèo a còn muốn Vân Chiêu mời khách cơ."
Ba người người nói một câu người kia lại đáp một câu, cả lớp đều im lặng không tiếng động.
Đôi măt Diệp Thanh ửng đỏ, khóe miệng cũng cong cong, chớp chớp mắt không ngừng, nước mắt không ngừng trào ra giống như là phải chịu ủy khuất lớn lắm vậy.
Nhịn mấy giây, lại mở miệng nói: "Cảnh Vân Chiêu, cậu phải chú ý một chút, món ăn ở nhà hàng Hương Hải đắt lắm đấy, nhớ mang theo nhiều tiền, tránh cho đến lúc đó không có tiền trả, tuổi của cậu người khác cũng không dám bắt cậu rửa chén trả nợ, ai da là bạn học cùng trường, cậu sỉ diện mà không có tiền trả thì cậu đến tìm tớ, một bữa ăn mà thôi cũng không có gì.
Lời này, mười phần khiêu khích.
Cảnh Vân Chiêu mím mím môi, đột nhiên nghĩ tới một tin đồn ở kiếp trước. Lúc trước nghĩ mãi cô không nhớ nổi người kia là ai nhưng mấy ngày này chung đụng, trong đầu cô chỉ có ấn tượng với Diệp Thanh.
Cha của Diệp Thanh là một doanh nhân, trong nhà kinh doanh chuỗi siêu thị, quy mô không nhỏ, nhân vật như thế cũng coi như có mặt mũi ở huyện Hoa Ninh này, nhưng sau đó, cha của cô ta lại mang hết tiền đầu tư ở chỗ khác, mất hết cả vốn còn mang nợ ngập đầu, Diệp Thanh trực tiếp từ một đại tiểu thư rơi xuống thành một người bình thường, thậm chí ngay ngay cả một người bình thường cũng không bằng.
Nhưng cô ta kiêu ngạo từ nhỏ, sau đó lại tiếp tục giả vờ làm một đại tiểu thư, dồn ép mẹ ruột đến mức tự sát. Theo trí nhớ của cô, lúc chuyện kia xảy ra, có lẽ là sau khi cô nghỉ học không lâu, nói cách khác, bây giờ trong nhà Diệp Thanh, có lẽ cũng kéo mây đen rồi.
Đột nhiên, ấn tượng Cảnh Vân Chiêu đối với Diệp Thanh biến thành chán ghét, một đứa con gái không hề quan tâm đến cha mẹ ruột, cho dù là bề ngoài ăn mặc xinh đẹp đi nữa, cũng làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Cảnh Vân Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, âm thanh cãi vã dường như im bặt. Giống như đột nhiên quên có một người đang ngồi phía trước, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía nơi khác, nhưng Diệp Thanh nhìn thấy lúc Cảnh Vân Chiêu nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vẻ mặt thật sự có khinh thường, giống đang nhìn thấy đồ vật dơ bẩn vậy.
Thật không thể hiểu được.
Khẳng định là Cảnh Vân Chiêu sợ nên mới không dám phản ứng cô.
"Cảnh Vân Chiêu, trên người cậu cũng không có tiền, tớ khuyên cậu nên đi tìm Kiều Hồng Diệp nhận sai rồi mượn một ít, dù sao Hồng Diệp cũng là em gái của cậu không phải sao......" Tưởng Hạ ngồi ở đằng trước quay đầu lại, nhỏ giọng khuyên một câu.
"Mượn cái rắm! Tưởng Hạ, cậu không xen vào việc của người khác thì sẽ chết à? Thật ra cậu thích Kiều Hồng Diệp phải không, cả ngày như con ruồi lải nhải không ngừng bên cạnh lỗ tai của Vân Chiêu, nếu có lần sau, cậu có tin tôi may cái miệng thúi của cậu lại hay không!" “ Bốp” Tiêu Hải thanh ném quyển sách ngay trúng mặt của Tưởng Hạ, đường vòng cung đẹp đến nỗi khiến Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được vỗ tay khen hay.
"Đó là tự nhiên, gần đây tớ còn thu lại một chút, bằng không tổ tông mười tám đời của cậu ta cũng có thể bị tớ đào ra mắng một lần." Tiêu Hải Thanh hất tóc một cái, bộ dáng kiêu ngạo.
Bộ dáng này làm cho Cảnh Vân Chiêu vui không ít, gần đây thời điểm cô ở chung với Tiêu Hải Thanh, đối phương vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, làm hại cô cho là đời này Tiêu Hải Thanh không giống với kiếp trước nữa!
Tưởng Hạ cũng sẽ chỉ dựa vào cái miệng này, nếu thật động thủ, có mười cái miệng cũng sợ nói không lại một mình Tiêu Hải Thanh, hôm nay bị Tiêu Hải Thanh mắng cho máu chó phun đầy đầu, cũng không dám trả lời một câu nào, nhưng cậu ta vốn ưu sĩ diện, vội vàng tìm đồ của mình rồi giả bộ lãng sang chuyện khác, xem như chưa có phát sinh chuyện gì.
Thái độ này của Tưởng Hạ làm Diệp Thanh cũng không thoải mái, cô ta oán hận từ trên bục giảng đi xuống, đập mạnh cái bàn rồi ngồi xuống, đáng tiếc là không môt ai quan tâm, cuối cùng vẫn là an phận ngồi xuống.
Chớp mắt đã là thứ 7, Cảnh Vân Chiêu ra ngoài thật sớm, trước tiên là đi đến hẻm nhỏ một chuyến.
Lần này cô chỉ mang theo một gốc cây nhân sâm, chắc là bán ra giá cũng không tệ, cũng muốn xác nhận một chút xem ông từ có thu hay không. Cô hoàn toàn không biết giả cả của nhân sâm, có loại mấy ngàn tệ một cân, nhưng có loại mấy vạn thậm chí trăm vạn một cây.
Gốc nhân sâm này của Cảnh Vân Chiêu, được trồng không ít thời gian trong không gian, các loại dược liệu khác cô đều là dùng nước suối lam pha loãng gấp mấy trăm lần để tưới, nhưng gốc nhân sâm này dùng tỷ lệ 1-10, mỗi cái râu đều dài cho nên phải thập phần cẩn thận, ngay cả những sâu băng nhỏ khi thấy cô lấy nhân sâm ra ngoài cũng còn lưu luyến dán cả người vào, đủ để chứng minh đây là đồ tốt.
"Hôm nay không bán dược liệu à?" Sau khi dò bài cô thì ông Từ giương mắt hỏi một câu.
"Có một gốc nhân sâm này muốn cho ông xem một chút, nếu được thì ông có thể thu, nếu không được thì ông không cần miễn cưỡng......" Cảnh Vân Chiêu trái lại cảm thấy ông lão này rất đáng thương, tính khí kỳ lạ như vậy, bên cạnh trừ người học trò lạnh lùng này ra thì cũng không có người nào khác.
"Phí lời làm gì, có liền lấy ra, dong dài làm gì......" Ông Từ lườm cô một cái.
Tuy rằng chung đụng không nhiều lắm, nhưng Vân Chiêu cơ bản hiểu rõ tính khí của ông lão, căn bản không thèm để ý đến ngữ khí của ông, lấy gốc nhân sâm từ trong túi ra.
Cách cả một bọc giấy, nhưng dường như cũng có thể ngửi được mùi của nhân sâm, vẻ mặt của ông Từ lập tức trở nên kinh ngạc.
Cẩn thận nhận gốc nhân sâm từ tay của cô, vừa mở ra, cả con ngươi như muốn trợn tròn lên: "Đồ tốt như vậy, mà lại dùng cái bao này bọc lại? May mà mấy cái râu này đều không bị gãy đi một nhánh nào, nếu không lần sau ngươi cũng đừng tới đây nữa.