Trong lòng Đỗ Lâm nghĩ, người Lê Thiếu Vân chờ hẳn không phải là học sinh, rốt cuộc có thể liên quan tới y thuật chắc chắn phải là một người lớn mấy chục tuổi, có lẽ là giáo viên trong trường nói không chừng.
Đang đứng suy nghĩ rối rắm một hồi lâu, lại nhìn thấy Lê Thiếu Vân đột nhiên cất bước hướng một bóng người đi tới.
Hai mắt sáng ngời, anh ta cũng xoay người nhìn chằm chằm, nhưng vừa nhìn thấy, nét tươi cười trên mặt nháy mắt đóng băng lại, biểu tình cực kỳ đặc sắc, không chỉ là anh ta, đến cả khóe miệng tài xế cũng run rẩy, hiển nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của Lê Thiếu Vân không hề đáng tin.
"Lê tiên sinh?" Cảnh Vân Chiêu trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngăn trở đường đi của mình, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Bên ngoài Lê Thiếu Vân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mơ hồ có thể nhìn ra cơ bắp cánh tay, lông mi vừa dài vừa đen hạ xuống, một đôi mắt giống như trời sinh mang theo ý cười, làm người khác lóa mắt.
Khóe miệng Lê Thiếu Vân hơi nhếch lên, Cảnh Vân Chiêu liền cảm thấy người đàn ông này giống như phát sáng, quá mức thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là ở nơi cổng trường thế này, nữ sinh ở độ tuổi này đều đối với người khác giới mang theo vài phần cuồng si, cô không muốn vừa mới thoát ra khỏi một lời đồn lại rơi vào một lời đồn khác.
Thân mình lùi về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn.
Trong mắt Lê Thiếu Vân kinh ngạc một phen: "Bạn học Cảnh, có thể mượn một chút thời gian của em được không?". Cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh, Cảnh Vân Chiêu nhíu mày gật gật đầu, bình tĩnh lên xe.
Rốt cuộc cũng có cửa sổ xe chống đỡ, cô không đến mức bị người khác chiêm ngưỡng giống như đại minh tinh.
"Lê tiên sinh tìm tôi có việc sao?" Cảnh Vân Chiêu khách khí hỏi.
Trong lòng Lê Thiếu Vân cũng hơi ngượng ngùng, chuyện ư? Tất nhiên là không có, anh ta cũng không biết chính mình có phải trúng tà rồi không, ngẫu nhiên hôm nay tiện đường đi ngang con đường kia liền nghĩ tới sắp đến thời gian tan học, thuận tiện muốn tới đây nhìn một cái.
Từ khi nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu ở chỗ lão Từ, hắn đối với nữ sinh này càng thêm tò mò, đặc biệt anh ta chuẩn bị trở về Bắc Kinh, nhịn không được cảm thấy phải nên tới từ biệt em ấy một tiếng.
Đương nhiên, chính anh ấy cũng không biết hai người bọn họ căn bản không thân, nhưng nói thế nào thì lão Từ cũng đã coi như đem người "Giao phó" cho anh ta? Còn bảo anh ta hãy chiếu cố em ấy thật tốt....
Lê Thiếu Vân sờ sờ mũi, cười nói: “Là thế này, Đỗ Lâm là bạn bè của anh, ba của anh ấy thân thể không thoải mái, anh ấy muốn mời em đến nhìn xem."
Khóe miệng Đỗ Lâm nhếch lên, hai mắt trừng lên.
Giả bộ! Còn tiếp tục giả bộ? Bạn bè cái gì? Trước kia chưa thấy hắn ta khách khí như vậy. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ở trên mặt vẫn luôn phối hợp với Lê thiếu, ai bảo hắn ta chính là nhà đầu tư của mình, đại cổ đông?
Khóe miệng cười cười, Đỗ Lâm nói: " Chính là như vậy không sai........"
Lê Thiếu Vân vừa lòng cười cười.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu cổ quái nhìn hai người trước mặt một cái, cảm thấy không thể hiểu nổi, bất quá người tới là khách, tuy nói rằng cô cảm thấy vị Lê thiếu này là một hoa công tử lăng nhăng, nhưng rốt cuộc cũng đã gặp qua vài lần, cũng coi như khách khí, hơn nữa anh ta lại là người ông Từ quen biết, cũng không thể không cho anh ta thể diện.
"Nếu Lê tiên sinh đã có chuyện như vậy, tôi tuy rằng biết một chút y thuật, nhưng lại không có tư cách chứng chỉ nghề y, chỉ sợ không thể như anh mong muốn, thật xin lỗi." Cảnh Vân Chiêu cố gắng lễ phép hết mức.
"Không sao, bác Đỗ chỉ là có một chút tật, em xem rồi kê thuốc, thích hợp thì uống, không thích hợp cũng không miễn cưỡng, sẽ không xảy ra chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không tính trên người em, yên tâm đi." Lê Thiếu Vân da mặt dày nói, nói xong trực tiếp bảo tài xế lái xe.
Đỗ Lâm chỉ cảm thấy hôm nay dường như quen biết Lê Thiếu Vân lại một lần nữa.
Trước kia cảm thấy hắn ta cao quý, thanh nhã, tuy rằng nhìn qua có chút đào hoa, nhưng thực tế lại không phải là người mà mấy nha đầu ở huyện thành nhỏ này có thể đụng vào, nhưng hiện tại lại cảm thấy, con người nhìn qua thanh tâm quả dục này thực tế là có một tâm tư vô cùng đen tối.
Nhìn nha đầu nhà người ta lớn lên xinh đẹp, bao nhiêu hình tượng mấy năm nay đều không thèm để ý, trình độ da mặt dày tán gái thế này, quả thực là.....
Phải học hỏi rồi…
Xe vừa chuyển bánh, sắc mặt Cảnh Vân Chiêu cũng không tốt lắm, nhưng trước giờ tính tình cô nhẫn nại, cũng không biểu hiện ra sự bất mãn quá lớn, hơn nữa rốt cuộc còn liên quan tới y thuật của cô.
Thời gian cô học y tuy không dài, năng lực cũng có, nhưng lại ngại tuổi cùng với thân phận, không có người bệnh muốn để cho cô trị liệu, hiện tại đây là cơ hội nhỏ, cô cũng không muốn từ bỏ.
Cảnh Vân Chiêu ngồi ở vị trí ghế phụ, hai người đàn ông ngồi đằng sau, Lê Thiếu Vân nhìn cà lơ phất phơ, nhưng hiện tại im lặng không nói lời nào.
Đỗ Lâm ở một bên khó tránh khỏi cảm giác hơi xấu hổ, trộm nhìn hai người nhếch miệng cười nói: "Bạn học nhỏ tên là gì vậy?"
Không thể không nói, bộ dạng của nữ sinh này chính là đẳng cấp của hoa hậu giảng đường, mảnh khảnh, cao lãnh, khí chất rất đặc biệt, chẳng lẽ cũng là một thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào ở Bắc Kinh?
" Cảnh Vân Chiêu." Thanh âm nhàn nhạt đáp.
Đỗ Lâm vội móc ra một tấm danh thiếp: "Anh tên Đỗ Lâm, là người huyện Hoa Ninh, em gọi anh Đỗ hoặc Lâm ca đều được, nếu đã quen biết anh sẽ không khách khí với em, gọi là bạn học rất xa cách quá, anh gọi em là Vân Chiêu được không."
Đỗ Lâm vẻ mặt lấy lòng, rất nhiệt tình.
Cảnh Vân Chiêu khách khí gật đầu, nhìn tấm danh thiếp trong tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đỗ Lâm, kiếp trước người này cũng rất nổi danh, tự mở công ty, kinh doanh một nhà hàng quy mô không nhỏ, lúc ấy vào thời kỳ sự nghiệp đang thăng hoa, anh ta lại sáng lập một nhãn hiệu ở vùng Ninh Thị, lúc ấy khi cô nhìn thấy trên báo, còn có một chút hâm mộ người trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, suy đoán sau này chắc chắn anh ta sẽ có tiền đồ vô lượng.
Nhưng hiện tại xem thông tin viết ra trên tấm danh thiếp này, nhà hàng "Ngự Thiên Tiên" của Đỗ Lâm vừa mới khai trương không được bao lâu. Cảnh Vân Chiêu hoài nghi nhìn hai người một cái, Hương Hải Lâu của Lê Thiếu Vân kinh doanh cùng với Ngự Thiên Tiên theo lý mà nói phải có chút xung đột chứ? Thế mà hai người lại là bạn bè ?
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân khóe miệng hơi cong: "Tổ tiên của Đỗ Lâm đã làm nghề đầu bếp, công thức nấu ăn là được truyền từ đời này sang đời khác không thể bán cho người khác, Hương Hải Lâu tuy rằng cao cấp, nhưng món ăn không phải độc nhất vô nhị, hơn nữa phục vụ tương đối đủ loại hình, hình thức kinh doanh ở hai nơi không giống nhau."
Nói đơn giản, Ngự Thiên Tiên chỉ bán cơm, không bao hàm khách sạn, mà Hương Hải Lâu của Lê Thiếu Vân bao gồm cả khách sạn, giải trí, nghỉ ngơi, ăn uống cùng các loại phục vụ.
"Hiện tại anh đang muốn thay đổi, phát triển ở huyện thành sau đó phát triển ra Ninh Thi, về sau sẽ phát triển đến cả nước thậm chí là cả nước ngoài, nói đến kinh doanh, phải nhắc tới ăn uống, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ đến Ngự Thiên Tiên đầu tiên." Đỗ Lâm trêu đùa
"Em tin anh." Cảnh Vân Chiêu lên tiếng.
Ngược lại Đỗ Lâm có chút sửng sốt: "Em gái nhỏ thật dễ lừa, mục tiêu này của anh rất khó làm được. Giống như hiện tại anh đang gặp một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngự Thiên Tiên có đủ tài chính, có vị trí tốt, cũng có công thức độc nhất vô nhị, nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn tốt nhất."
Huyện Hoa Ninh vốn là dựa núi gần sông, theo lý thuyết nguyên liệu nấu ăn chất lượng không tồi, nhưng tuy rằng sạch lại không thể so với cấp bậc ngự yến, cho dù anh ta có làm thế nào, cha vẫn lắc đầu, thở dài ghét bỏ đủ kiểu.
Nhưng nếu dùng nguyên liệu cao cấp Lê Thiếu Vân nhờ người vận chuyển từ vùng khác về thì chi phí lại quá cao.
Sau khi Cảnh Vân Chiêu nghe xong, trong mắt liền lóng lánh ánh sáng. Lê Thiếu Vân ép cô lên xe hóa ra cũng không coi như là chuyện xấu.
Theo ký ức kiếp trước, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn của Đỗ Lâm đều là trân phẩm được vận chuyển từ mọi nơi trên thế giới, chi phí cực cao, làm cho ngự Thiên tiên này, tuy rằng nổi tiếng, nhưng lại không bình dân, hoặc là nói, nó nổi tiếng nhất ở khoản có giá trên trời, người bình thường không thể nuốt được giá đó, do vậy sự phát triển cũng có hạn.