Cảnh Vân Chiêu sửng sốt một chút, nghe được ba chữ Hương Hải Lâu, lập tức lắc lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của cậu, tớ vẫn nên về nhà làm dược thiện cho Tô Sở thì hơn, đồ ăn Hương Hải lâu dù sao cũng có chút dầu mỡ."
Tô Sở chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy lời này có chút không đúng, vừa rồi thời điểm mình nhắc tới hai chữ " Dầu mỡ" dùng giọng rất nhỏ, Cảnh Vân Chiêu thế mà vẫn nghe được?
"So với đồ ăn bên ngoài, tớ càng chờ mong đồ Vân Chiêu làm hơn, lần này cho tớ nếm chút tay nghề của đầu bếp Cảnh đi!" Tiêu Hải Thanh tiến tới ôm cổ Cảnh Vân Chiêu cười hì hì nói.
"Em đồng ý! Em càng muốn ăn đồ ăn của chị họ làm hơn!" Tô Sở cũng híp mắt cười nói.
Vui đùa cái gì vậy? Đi Hương Hải lâu? Vậy chẳng phải còn phải đi cùng nữ sinh tên Gia Tư kia sao? Cũng không phải là con nít, lại chỉ thích ôm nam sinh khác làm nũng, ghê tởm chết mất, ai biết được đến lúc đó ăn được bao nhiêu rồi lại nôn ra.
Ba nữ sinh đều cự tuyệt, Cam Cẩn Thần thấy vậy càng vui mừng buông tay, tỏ vẻ mình tôn trọng ý kiến của các bạn học nữ. Sắc mặt Đường Tử Hoa cứng đờ, không nghĩ mình có thể bị từ chối dứt khoát như vậy.
Nhưng giáo dưỡng của cậu không cho phép cậu tức giận, cười cười: "Vậy có lẽ cậu làm cơm rất ngon, lần sau có cơ hội tớ phải nếm thử mới được."
Cảnh Vân Chiêu cười cười, xinh đẹp nhưng lại có chút xa cách.
"Cậu tên Cảnh Vân Chiêu?" Nữ sinh phía sau Đường Tử Hoa đột nhiên đứng dậy: "Tớ tên Hà Gia Tư, thật vui khi được quen biết cậu, cậu rất xinh đẹp đấy!"
Nói xong, duỗi tay liền cho Cảnh Vân Chiêu một cái ôm.
Trên người nữ sinh mang theo mùi nước hoa, hương vị cũng không làm người ta chán ghét, nhưng rất nồng, trong trường học rất ít có nữ sinh xịt nước hoa, đột nhiên ngửi được mùi này, chóp mũi Cảnh Vân Chiêu ngứa ngứa, kìm chế thật lâu mới có thể nhịn được không hắt xì.
Cô cố nhích ra tiến về phía Tiêu Hải Thanh.
Nữ sinh này cũng nhiệt tình nhưng không giống Tô Sở, rõ ràng đối phương có ý tốt, nhưng Cảnh Vân Chiêu lại không có cảm tình.
"Đúng rồi, tớ nghe nói cậu và Tiểu Diệp là hai chị em? Thật trùng hợp, tuần trước tớ còn giúp Tiểu Diệp một phen đấy, lúc ấy cậu ấy không biết bị ai ném ở bên đường nhỏ....."
Hà Gia Tư cảm thấy dường như có chuyện gì không đúng, tiếp tục cười nói: " Đúng rồi, tiểu Diệp không đi ăn cơm cùng các cậu sao?"
Kiểu Hồng Diệp phía sau cũng đã đỏ mặt lên, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận. Việc cô bị bệnh trước kia mọi người đều biết, nhưng không ai biết nguyên nhân cụ thể, hiện tại Hà Gia Tư làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói ra, quả thực là không giữ lại cho cô ta chút thể diện nào.
Nếu là trước kia cô ta có thể thanh minh rằng mình bị người ta bắt nạt, nhưng hiện tại không giống, cô ta không ngốc, các bạn học không tin cô ta, biết cô ta hơn nửa đêm bị người ta ném ở đường nhỏ chẳng những không đồng tình, có lẽ còn cảm thấy cô ta đang làm việc gì xấu nên bị người ta chơi khăm không chừng!
Kiều Hồng Diệp cực kỳ hiểu biết những thủ đoạn thế này, cho nên lúc này sau khi nghe được lời Hà Gia Tư nói, ngay lập tức cảm thấy bất an.
Những thủ đoạn Hà Gia Tư dùng đều là những gì chính mình từng dùng qua, nhưng có điểm khác chính là, hiện tại cô ta bị đổi lại thành người bị chơi!
Cô ta có thể phản kháng sao? Đáp án chỉ có một, chính là không thể.
Lúc trước thời điểm Hà Gia Tư tới bệnh viện thăm cô ta bị ba nhìn thấy, sau đó liền bảo cô ta phải chăm sóc thật tốt cho vị thiên kim đại tiểu thư này, Hà Gia Tư chính miệng đáp ứng rằng sau này sẽ nói với ba mẹ cô ta đầu tư cho công xưởng nhỏ của ba, cho nên hiện tại trong mắt của ba, Hà Gia Tư đã là đại tài chủ, nếu đắc tội cô ta, về sau chắc chắn không có ngày lành.
Cảnh Vân Chiêu thấy Kiều Hồng Diệp nghẹn khuất lại không dám nói nhiều lời, trong lòng rất kinh ngạc.
Tiêu Hải Thanh phía sau vừa nghe thấy Hà Gia Tư quen biết Kiều Hồng Diệp, tức khắc liền đối với Hà Gia Tư đề phòng hoàn toàn.
"Kiều gia chỉ có mình Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu là hai chị em sinh đôi, đến họ cũng khác Vân Chiêu, chị em cái gì mà chị em? Được rồi Vân Chiêu, tớ đói chết mất, chúng ta về nhanh đi!"
Nói xong, túm Cảnh Vân Chiêu trực tiếp ra cửa, chỉ để lại một bóng lưng, mà Tô Sở cùng Cam Cẩn Thần cũng vội vàng đi theo, ước gì cách xa hai học sinh chuyển trường này xa hơn một chút.
Trong mắt Hà Gia Tư ánh lên một tia trào phúng, khẽ hừ một tiếng: "Anh Tử Hoa, bọn họ là người ở huyện nhỏ thôi mà tính tình kỳ thật bất lịch sự, em cũng đã nói gì đâu, hung dữ với em như thế....."
Đường Tử Hoa nhăn mày lại: "Được rồi, cậu một hai phải chuyển trường tới đây tôi không cản được, làm ầm ĩ náo loạn cả trường cũng không tính, nhưng cậu cách xa Cảnh Vân Chiêu một chút."
Vì để bảo vệ Cảnh Vân Chiêu, tuy rằng cậu ta chuyển trường, nhưng cũng không nói cho bất luận ai về mục đích chuyển trường, rốt cuộc thì Cảnh Vân Chiêu tuổi cũng còn nhỏ, đến giấy chứng nhận tư cách hành nghề y cũng không có, nếu những người khác trong nhà biết cô chính là y sư đang chữa trị cho câu, nói không chừng còn làm ra những chuyện gì đó bất lợi với cô.
Cho nên, lý do tuyên bố đối với bên ngoài cũng rất đơn giản, chỉ là đến huyện Hoa Ninh để giải khuây.
Nhưng cậu ta lại không nghĩ tới, Hà gia sẽ để Hà Gia Tư cũng tới đây, thậm chí còn đầu tư cho trường học, đem tất cả những học sinh tốt hợp lại để tạo môi trường học tập tốt hơn.
Biểu tình Hà Gia Tư đầy ủy khuất, mắt trông mong nhìn cậu ta, lại nói: "Anh Tử Hoa, ba của em cũng là lo lắng cho hai chúng ta, chỗ quê mùa này chướng khí mù mịt, cùng bọn họ học với nhau cũng đã đủ bất hạnh rồi, nếu còn phải cùng với những học sinh thành tích kém thấp học chung, đến lúc đó hai chúng ta bị dạy hư thì phải làm sao, em thì cũng không sao cả, nhưng thân thể anh đâu có tốt, em không muốn để cho những người không hiểu chuyện đó va chạm với anh!"
Đường Tử Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, đối với ý nghĩ của Hà Gia Tư không biết nên nói thế nào cho tốt.
Cậu ta cùng Hà Gia Tư lớn lên cùng nhau, khi nhỏ cô ta ngọt ngào, rất thiện lương, nhưng sau khi lớn lên từ từ có những tư tưởng lệch lạc, trước kia khi còn ở Ninh thị, bạn bè sinh hoạt trong vòng đều giống nhau, cho nên cũng không cảm thấy có gì không tốt, nhưng hiện tại tới huyện Hoa Ninh, những ý nghĩ trước kia nên sửa lại.
"Về sau những lời như vậy cậu đừng nói nữa, bạn học trong lớp đều khá tốt, nếu cậu cảm thấy bọn họ không xứng với đại tiểu thư như cậu, vậy cậu trở về Ninh thị đi, tuy rằng thân thể tôi không tốt, nhưng cũng chưa tới mức cần cậu thời thời khắc khắc khắc chăm sóc quan sát."
Đường Tử Hoa nghiêm túc nói.
Nói xong, nhìn nhìn thời gian, lại nhìn Kiều Hồng Diệp một cái: "Cậu vẫn nên ăn cơm cùng bạn mới đi, tôi về nghỉ ngơi."
Nói xong mấy câu liền kết thúc, Hà Gia Tư đã tức tới đỏ mắt, nhưng Đường Tử Hoa quay đầu liền đi, căn bản không cho cô ta thời cơ nói thêm một câu nào.
Cắn chặt răng, không cho nước mắt rơi xuống, bình tĩnh nâng mi quét qua Kiều Hồng Diệp: "Nếu anh Tử Hoa đã bảo tôi mời cậu ăn cơm, vậy coi như cậu có phúc, chẳng qua cậu cũng cần phải giải quyết Cảnh Vân Chiêu cho tốt!"
Dự cảm của cô ta là chuẩn nhất, anh Tử Hoa đối với nữ sinh trước nay đều bảo trì khoảng cách, vậy mà lần này thời điểm chọn chỗ lại một hai phải ngồi cạnh Cảnh Vân Chiêu, không khéo lần này đến huyện Hoa Ninh chính là vì cô ta.
Tưởng tượng có người cùng mình tranh đoạt Đường Tử Hoa, trong lòng liền bốc lên một cơn lửa giận.
Nhưng chẳng được bao lâu, khóe miệng lại hiện ra tia ý cười, chỉ là một đứa con gái nông thôn mà thôi, cho dù có dã tâm với Đường Tử Hoa, thậm chí có thể làm bạn gái của Đường Tử Hoa, nhưng cũng sẽ không bao giờ được Đường gia thừa nhận, nhiều nhất chỉ là một cái vai hề nhảy nhót mà thôi.