“Nhị ca!” Hải Thanh Thiên hét lớn một tiếng, chém ra liên tiếp vài kiếm, đập tan nửa thanh kiếm trước mặt mình, tiếp đó tung người nhảy lên, định ngăn cản nửa thanh kiếm còn lại giúp Hải Thanh Mạc.
Hắn đã rất nhanh, nhưng vẫn không kịp!
Đột nhiên có một bóng đen hiện lên.
Chỉ thấy nam nhân đội nón che vẫn đang ngồi trong góc đã xuất hiện sau lưng Hải Thanh Mạc từ lúc nào chẳng hay. Hắn giơ tay kéo Hải Thanh Mạc về phía sau, tiếp đó khẽ ngẩng đầu lên, nửa thanh kiếm vốn đang nhanh chóng bay tới cứ thế ngừng lại trước mặt hắn. Thân kiếm vẫn nhanh chóng xoay tròn, nhưng không cách nào tiến thêm dù chỉ một tấc.
“Ngươi là ai?” Hải Thanh Mạc ngã lăn dưới đất, giọng điệu kinh ngạc.
“Hỏi ta là ai, chẳng thà ngươi quan tâm xem rốt cuộc người muốn giết ngươi là ai.” Giọng nói của nam nhân kia cực kỳ tinh tế, sau khi nói xong hắn vươn hai ngón tay thon thả trắng trẻo ra, nhẹ nhàng kẹp lấy nửa thanh kiếm, tiếp đó lại nhẹ nhàng xoay tròn, thay đổi hướng bay của thanh kiếm kia. Nam nhân kia búng nhẹ ngón tay: “Đi!” Nửa thanh kiếm gãy đã bay thẳng về phía người áo đen vừa dâng kiếm.
Người áo đen xoay người, nửa thanh kiếm gãy lướt sát qua ống tay áo của hắn nhưng nhanh chóng bay vòng lại đuổi theo, ép người áo đen chạy như điên khắp Nhập Mộng lâu.
“Động thủ!” Người áo đen vừa chạy vừa la lớn.
Trên tầng hai, đám người áo đen tùy tùng đồng thời nhảy xuống, vung kiếm về phía nam nhân đội nón che.
“Nhị ca, đệ đưa huynh đi trước.” Hải Thanh Thiên xuất hiện bên cạnh Hải Thanh Mạc, đỡ tay gã, đưa ra bên ngoài.
Trong sảnh, giờ phút này đám thương nhân binh khí, thương gia giàu có và quý tộc trong Lan Lăng thành mới phản ứng lại, cuống quýt chạy trốn ra ngoài cửa. Hải Thanh Thiên nắm lấy Hải Thanh Mạc, lao ra ngoài cửa lớn trước bọn họ một bước, vừa đặt chân ra ngoài thì nghe “thùng” một tiếng, Hải Thanh Mạc đi theo phía sau như va vào một bức tường trong suốt, bật thẳng trở lại, còn những người xung quanh đã cướp đường ùn ùn chạy ra.
“Có trận pháp sư.” Hải Thanh Thiên hiểu ra, định trở lại Nhập Mộng lâu nhưng bị bắn ngược ra ngoài.
“Hình như trận pháp này chỉ để vây nhốt ta.” Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm.
Hải Thanh Thiên vung trường kiếm trong tay lên, chém mạnh về phía cửa lớn của Nhập Mộng lâu, kiếm khí bay vút ra, đập vào cánh cửa vô hình, như lại như tảng đá chìm vào đáy biển, tiêu tán không còn hình bóng.
Còn lúc này, người áo đen vừa dâng kiếm đã thoát khỏi truy đuổi của khúc kiếm đứt, hắn rảo bước tới trước mặt Hải Thanh Mạc, giơ tay định bắt lấy gã. Hải Thanh Mạc xoay người lảo đảo ngã lăn sang bên, gã vội vàng lấy từ trong lòng ra một đóa hoa khiên ngưu, la lớn với đóa hoa khiên ngưu kia: “Đại ca, cứu mạng với!”
“Vô dụng thôi, người không ra ngoài được, giọng nói cũng không.” Người áo đen cười lạnh nói.
Quả nhiên tiếng kêu cứu của Hải Thanh Mạc đi qua đóa hoa khiên ngưu thần kỳ kia, được khuếch đại vô sửng sốt lần, nhưng đụng vào trận pháp ở vách tường, bật ngược trở lại, vì vậy toàn bộ Nhập Mộng lâu không ngừng vang vọng tiếng hô đinh tai nhức óc này.
“Đại ca cứu mạng với.”
“Đại ca cứu mạng với.”
“Đại ca cứu mạng với!!!”
Nhưng tiếng hô lớn này cũng có hiệu quả nhất định, người áo đen đau đớn che kín lỗ tai, hét lớn một tiếng: “Câm miệng!” Thanh trường kiếm màu đen bên hông hắn theo tiếng rời vỏ, trực tiếp chém nát đóa hoa khiên ngưu đang lơ lửng trên không trung, tiếp đó trường kiếm xoay tròn, lại bay về phía Hải Thanh Mạc.
Nhưng nam nhân đội nón che lại xuất hiện trước mặt Hải Thanh Mạc, hắn lại nhẹ nhàng hất đầu một cái, thanh trường kiếm ngưng bặt trước mặt hắn.
“Vừa rồi ta còn nghĩ, ngươi là loại rác rưởi thật sự hay là giấu tài, giờ phút này đã có đáp án.” Nam nhân đội nón che nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc ngồi dưới đất: “Ngươi đúng là rác rưởi.”
Hải Thanh Mạc đầu tiên sửng sốt, tiếp đó bật cười, giọng điệu lại ung dung tới cực điểm: “Còn sót một kẻ kìa.”
Người áo đen nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tất cả kiếm thuật sư vừa bao vây nam nhân đội nón che đều đã ngã xuống đất. Hắn cả kinh, lại nhìn về phía nam nhân đội nón che, đột nhiên phát hiện ra một chuyện.”
Bên hông nam nhân đội nón che kia chỉ còn lại vỏ kiếm trống trơn.
Người áo đen lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy một ánh đỏ lướt xuống, tiếp theo là kiếm khí lạnh lẽo tới cực điểm. Hắn vội vàng lùi lại phía sau, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, một thanh trường kiếm lấp lánh hào quang đã cắm ở chỗ hắn vừa đứng, còn trong phạm vi một trượng đã bị kiếm khí phá tan!
Người áo đen thở hổn hển nặng nề, cảnh giác nhìn nam nhân đội nón che trước mặt. Vừa rồi chỉ cần hắn chậm một chớp mắt thôi, giờ phút này đã chẳng còn thi thể.
“Ngươi là người trên núi?” Người áo đen vung tay phải, thu hồi thanh trường kiếm màu đen của mình.
“Không quên được chuyện nhân gian.” Nam nhân đội nón che nhìn người áo đen thu hồi trường kiếm, không định ngăn cản.
“Sao lại giúp Lan Lăng Hải gia?” Người áo đen lại hỏi.
“Ngươi tới đây vì Lan Lăng Hải gia à?” Nam nhân đội nón che cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Hải Thanh Mạc lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cắm dưới đất, chẳng hứng thú gì với lời nói của hai người bọn họ: “Thanh kiếm này không tệ! Có bán không, có bán không, nhìn cái là thấy lợi hại hơn Tuyết Kiếm của lão gia tử nhà chúng ta nhiều! Đại ca, ngươi ra giá đi, tính cả chuyện ngươi cứu mạng ta ngày hôm nay nữa, ngươi cứ việc ra giá, ta trả tất!”
“Câm miệng!” Giọng nói của nam nhân đội nón che vẫn dịu dàng tinh tế, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa uy nghiêm không thể vi phạm.
Hải Thanh Mạc cũng rất thức thời ngậm miệng lại.
Nam nhân đội nón che nhắm hai mắt, nhẹ nhàng ngoắc tay, thanh trường kiếm lấp lánh hào quang này bắt đầu bay lượn trong phòng. Sau khi đi được một vòng nó mới dừng lại, nam nhân đội nón che mở mắt: “Đi!”
Trường kiếm bay vút lên, nhắm vào gian phòng nào đó trên tầng hai.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, trường kiếm còn chưa đánh tới đã có người phá vỡ cửa sổ ngã xuống, lăn tới bên cạnh kiếm khách áo đen. Đó là một nam nhân trung niên gầy gò, giờ phút này đầu đầy mồ hôi, hắn thở hồng hộc nói: “Có thể tìm ra sự tồn tại của ta trong trận pháp, người này không đơn giản.”
“Tốc chiến tốc thắng! Bày Khích Huyết kiếm trận!” Người áo đen hạ giọng nói?
“Được!” Một tiếng hạ lệnh vang lên, chỉ thấy trận pháp sư kia ấn mạnh hai tay xuống đất, toàn bộ Nhập Mộng lâu đều rung chuyển. Tiếp đó nam nhân áo đen vung thanh trường kiếm màu đen trong, đồng thời những thanh trường kiếm rơi rụng dưới đất cũng bay lên, xoay tròn trên không trung, tiếp đó lần lượt chuyển động. Trường kiếm trên không trung càng lúc càng nhiều, gần như bao phủ toàn bộ phần nóc Nhập Mộng lâu.
“Thế này mới thú vị chứ.” Nam nhân đội nón che nói đầy ẩn ý.
“Nghe giọng điệu của ngươi, ta yên tâm rồi, cứ tới đây đi.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Huynh đệ của ta không sợ!”
Nam nhân áo đen chắp tay trước ngực: “Tới thì tới!”
Vô số trường kiếm vẩy xuống, nam nhân đội nón che tung người nhảy lên, thân hình nhanh chóng bị những thanh trường kiếm kia nuốt chửng.
Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh: “Nếu ta, chắc đã bị băm nát nhừ?”
Ngay khoảnh khắc sau, người áo đen kia trán nổi gân xanh, thân thể cũng không kiềm chế được run lên lẩy bẩy, trận pháp sư bên cạnh sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay như sắp đổ.
“Tuy là một trong mười trận pháp mạnh nhất thiên hạ, nhưng dẫu sao cảnh giới của các ngươi cũng quá thấp, đúng là nhàm chán.” Giọng nói của nam nhân đội nón che vang lên từ trong kiếm trận, tiếp đó trận pháp sư phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu dưới đất. Ảo ảnh trường kiếm chi chít lập tức hóa thành hư vô, còn lại mười mấy thanh kiếm dồn dập rơi xuống.
Nam nhân đội nón che chậm rãi hạ xuống đất, nhìn về phía người áo đen: “Chỉ bằng các ngươi mà đòi mang hắn đi?”
Người áo đen che ngực, cười lạnh nói: “Đương nhiên không chỉ có chúng ta.” Hắn lấy từ trong lòng ra một tấm bùa, trên tấy mùa nhen lửa, chớp mắt đã hóa thành tro tàn.
Dưới tấm biển Thiên Hạ Thái Bình, nam nhân trung niên kia xoay người, lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, trên tấm bùa hiện lên một hàng chữ: Kế hoạch có biến, mau tới Nhập Mộng lâu. Tiếp đó lá bùa tan thành tro bụi, hắn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Xem ra Lan Lăng Hải gia cũng có người tài ba.”
“Có thể chém bốn chữ Thiên Hạ Thái Bình mới thật sự là người tài ba.” Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên nghiêng đầu, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc đồ thư sinh đang đứng ở đó. Bên mình người trẻ tuổi này không có bất cứ vũ khí gì, chỉ có tay phải cầm một quyển sách cổ, quyển sách đang mở, cứ như vừa rồi vẫn đang lật xem. Nam nhân trung niên cười nói: “Là ta xem thường Lan Lăng thành rồi. Ngươi chính là trưởng công tử của Lan Lăng Hải gia, sư phụ là Hải Thanh Ngôn của Hoài Bích thư viện? Nghe nói trong trăm năm qua ngươi là quân tử trẻ tuổi nhất của thư viện?’
“Không bằng tiên sinh. Trưởng lão Vân Cô phái - Mạc Thiên Hối. Ngươi là người trong cảnh giới Địa Lục. Người trong cảnh giới Địa Lục đi lại tại nhân gian, có thể xưng là vô địch rồi nhỉ?” Hải Thanh Ngôn cười hỏi.
Mạc Thiên Hối cau mày: “Ngươi nhận ra ta?”
Thanh niên kia không tiếp lời Mạc Thiên Hối, chỉ chậm rãi đi qua bên cạnh Mạc Thiên Hối, ngẩng đầu nhìn tấm biển: “Bốn chữ Thiên Hạ Thái Bình này là tiên nhân lưu lại năm xưa, tuy ngươi là vô địch trên thế gian, nhưng vì sao dám chém bốn chữ này? Ngươi chém rơi thiên hạ thái bình nhưng liệu có gánh nổi thiên hạ bất bình?” Thư sinh trẻ tuổi không còn vẻ hiền từ như lúc vừa rồi, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc.
Thanh kiếm vốn đã cất vào vỏ của Mạc Thiên Hối bắt đầu chấn động, dường như muốn tự thoát khỏi vỏ.
Hải Thanh Ngôn xoay người, gương mặt không còn chút ý cười: “Các ngươi tới đây là định dẫn nhị đệ của ta đi?”
Mạc Thiên Hối trầm giọng nói: “Ngươi làm được gì?”
“Quân tử nổi giận, lưu kiếm lại đây!” Hải Thanh Ngôn khép sách cổ lại, trường kiếm trên lưng Mạc Thiên Hối theo tiếng nói rời vỏ, trực tiếp lượn vòng bên cạnh Hải Thanh Ngôn.
“Cái gì!” Mạc Thiên Hối kinh hãi, hai tay nhanh chóng niết kiếm quyết, nhưng thanh trường kiếm kia hoàn toàn không chút phản ứng, bay lượn ba vòng quanh Hải Thanh Ngôn rồi bị Hải Thanh Ngôn nắm lấy.
Hải Thanh Ngôn vung kiếm, Mạc Thiên Hối bị đánh bay ra ngoài.