Tuy trên danh nghĩa Quân Cửu thay sư phụ nhận đồ đệ, kết nạp Hải Thanh Mạc làm đệ tử thứ mười của Quân Kiến sơn, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ tự tay dạy bảo Hải Thanh Mạc từng chiêu từng thức, ngày ngày đều là Hồng Niệm đọc sách, luyện kiếm, sau đó truyền thụ cho Hải Thanh Mạc. Nhưng sau khi hai người luyện được bảy ngày, đột nhiên Hồng Niệm lại nhìn kiếm phổ, chìm vào trầm tư.
“Làm sao vậy?” Hải Thanh Mạc đi tới Cửu Long nhai, nhìn Hồng Niệm ngồi trước thác nước, dáng vẻ suy tư.
“Hóa ra đây mới là chỗ tinh diệu của Huyền Cửu kiếm quyết à?” Hồng Niệm chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc không nghe rõ: “Nghĩa là sao?”
“Hôm nay ta thấy trong chương thứ chín của Huyền Cửu kiếm quyết có viết một hàng chữ.” Hồng Niệm đưa sách cho Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc đọc hàng chữ, sắc mặt cau có: “Đoạn trước đều là kiếm chiêu nhập môn của Quân Kiến sơn, không liên quan gì tới ta, từ chương thứ chín trở đi mới là Quân Cửu ta tự viết. Hóa ra trước đây chúng ta luyện như vậy chỉ phí công?”
“Thật ra không phải phí công.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Kiếm quyết của Quân Kiến sơn cũng có chỗ tinh diệu riêng, chẳng qua Quân Cửu viết chương này, ta cũng không hiểu.”
“Sao lại không hiểu?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.
Hồng Niệm đứng dậy, vung kiếm chém về phía thác nước.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, nếu là trước kia, chắc chắn thác nước sẽ bị kiếm khí tạm thời đánh thủng một lỗ.
Nhưng giờ phút này thác nước không hề lay chuyển.
“Sao lại như vậy?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Vừa dứt lời trên thác nước phát ra một tiếng nổ lớn, bọt nước văng tứ tán.
Luồng kiếm khí này đã trì hoãn một thời gian.
“Kiếm tới trước, khí tới sau?” Hải Thanh Mạc tán thưởng nói: “Lợi hại thật.”
Hồng Niệm lắc đầu: “Nhưng có ích lợi gì?”
“Ta biết!” Có lẽ thấy Hồng Niệm nghi hoặc khó hiểu như vậy nên Hải Thanh Mạc lập tức hưng phấn hẳn lên: “Làm vậy sẽ khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác, khi hắn cho rằng sát chiêu của cô đã tới, chuẩn bị dốc toàn lực đón đỡ, tiếp đó mới phát hiện ra chỉ là một chiêu kiếm bình thường không có gì lạ, đang cho là công lực của cô hết sức bình thường thì linh lực ập tới, sau đó xoạt một tiếng, bị đả thương!”
Hồng Niệm sửng sốt, vuốt ve thanh kiếm trong tay: “Có vậy thôi à?”
“Đúng là chỉ có vậy thôi.” Quân Cửu đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào chẳng hay: “Khi ta mười tám tuổi tu luyện kiếm thuật, thường hay giao đấu với thất sư huynh, nhưng tu vi của sư huynh luôn cao hơn ta một bậc, từ đầu đến cuối ta vẫn không phải đối thủ của sư huynh. Sau đó ta không ngừng nghiên cứu, làm sao mới có thể một đòn thắng địch! Ta trầm tư suy nghĩ suốt mười ngày mới nghĩ ra chiêu này!”
“Nhưng chiêu này chỉ dùng được một lần.” Hải Thanh Mạc đột nhiên nói.
“Đúng vậy. Ngày hôm đó là lần đầu tiên ta thắng thất sư huynh. Nhưng lần thứ hai, khi ta giở trò cũ, kết quả lại bị thất sư huynh đè xuống đất đánh cho một trận. Sư huynh nói ta không chăm chỉ học kiếm, suốt ngày tìm tòi đường ngang ngõ tắt. Nhưng tất cả đều được nhị sư huynh chứng kiến. Kiếm pháp của nhị sư huynh ta rất bình thường, lúc đó thậm chí còn không đánh được ta.” Quân Cửu mỉm cười nhận kiếm trong tay Hồng Niệm, búng nhẹ lên thân kiếm: “Nhưng nhị sư huynh cực kỳ am hiểu nghiên cứu kiếm pháp, thậm chí tất cả kiếm quyết trong Quân Kiến sơn đều do nhị sư huynh biên soạn lại. Sư huynh nói, khi ta sử dụng chiêu kiếm kia, trong hư không xuất hiện một khe hở.”
“Khe hở?” Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Vì sao lại xuất hiện một khe hở?”
“Nhị sư huynh nói, vốn là niệm lực theo kiếm phóng thích, nhưng kiếm tới trước, cắt đứt không khí, còn niệm lực đến sau cắt đứt không gian.” Quân Cửu chém ra một kiếm về phía trước, cũng giống như lúc Hồng Niệm thi triển, không có bất cứ chuyện gì diễn ra, sau đó hắn buông kiếm, chỉ về phía trước nói: “Chính là khe hở này. Bùm!”
Tiếng nói vang lên, toàn bộ thác nước nổ tung.
Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm nhìn nhau, Hồng Niệm đi tới hỏi: “Tuy ta không nhìn thấy cái gọi là khe hở kia, nhưng ta vẫn không hiểu, khe hở này có ích lợi gì?”
“Nhị sư huynh nói, trong khe hở này cất giấu năng lượng rất lớn, vì thế khi kiếm thứ hai chém ra.” Quân Cửu lại chém liền hai kiếm về phía trước, một lát sau chỉ nghe “rầm” một tiếng, phát ra tiếng vang còn lớn hơn trước mấy lần: “Kiếm khí của chiêu kiếm thứ hai xuyên qua khe hở này, cũng như xuyên qua một pháp khí có thể tăng cường kiếm khí, tạo ra uy lực lớn hơn lúc trước tới vài lần.”
“Hóa ra là thế!” Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng là rất lợi hại!”
“Nhưng vẫn chưa đủ lợi hại.” Quân Cửu khẽ lắc đầu, đưa kiếm cho Hồng Niệm: “Kiếm tới trước, khí tới sau. Cái này nói thì dễ dàng nhưng trăm năm ngàn năm qua, chưa một ai sử dụng chiêu thức như vậy. Ta lĩnh ngộ được pháp môn này, tuy nhị sư huynh chỉ dùng vài nét bút ít ỏi viết lên kiếm phổ, nhưng hai người có biết nó quý giá nhường nào không?”
Hồng Niệm cúi đầu nói: “Hồng Niệm biết, ta sẽ không tiết lộ pháp môn này ra ngoài.”
“Vậy xin đa tạ, bây giờ cô có thể dùng liên tục mấy kiếm?” Quân Cửu hỏi.
“Ba kiếm.” Hồng Niệm nắm chặt thanh kiếm trong tay: “Bộ kiếm quyết mà tiên sinh viết, khi sử dụng cực kỳ hao phí niệm lực. Ta dùng toàn bộ tu vi, trong vòng mấy canh giờ nhiều nhất chỉ thi triển được ba kiếm liên tiếp.” Sau khi nói xong Hồng Niệm bước lên phía trước một bước, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên phía trước, tiếp đó không đợi thác nước có biến hóa gì, cô lại thi triển kiếm thứ hai, cuối cùng thu kiếm trở lại chỗ cũ.
Hải Thanh Mạc nhìn thác nước phía trước, đếm thầm trong lòng, nhưng mới đếm đến một đã nghe thác nước kia phát ra ba tiếng nổ “rầm” “rầm” “rầm”. Gã vội vàng đi tới, dùng Hồng Nhan kiếm trong tay vẽ thành một tấm khiên màu đỏ, ngăn nước mưa vẩy tới.
“Không tệ, cũng coi như thiên phú xuất chúng.” Quân Cửu mỉm cười gật đầu.
Hồng Niệm thở hổn hển, lấy làm khó hiểu: “Sau khi nghe tiên sinh giải thích mới thấy kiếm pháp này tinh diệu vô cùng. Nhưng nếu tách ra sử dụng từng kiếm một thì không mấy tác dụng, chỉ có thể nói là vận dụng mánh lới. Còn nếu sử dụng liên tiếp hai kiếm, ba kiếm, qua đó khiến kiếm khí của mình trở nên càng hùng mạnh, thế thì lại cực kỳ hao phí niệm lực. Nếu một đòn mà không thành công, thế thì chỉ có thể trở thành thịt cá trong tay người ta.”
“Để ta thử xem.” Hải Thanh Mạc ở bên cạnh đã nghiên cứu kiếm phổ kia cả nửa ngày. Giờ phút này hắn cực kỳ tự tin, cầm Hồng Nhan kiếm lên, nhắm vào thác nước, cũng thi triển một kiếm rất ra dáng.
Quân Cửu và Hồng Niệm không nói gì, nhìn về phía thác nước với vẻ mong chờ.
Nửa buổi sau, “bụp” một tiếng.
Thác nước kia như bị ném một hòn đá nhỏ vào, làm dấy lên một chút bọt nước.
“Ớ...” Hải Thanh Mạc gãi đầu, thần sắc xấu hổ.
“Không tệ không tệ, cũng coi như học tập có thành tựu.” Quân Cửu miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng quyết định nói chuyện với Hồng Niệm tiếp: “Những gì cô vừa nói cũng là vấn đề mà cô đang gặp phải khi luyện chiêu kiếm này. Nhưng cô có biết vì sao kiếm pháp này gọi là Huyền Cửu kiếm pháp không?”
Trong đầu Hồng Niệm bỗng xuất hiện một ý tưởng: “Chẳng lẽ là...”
Quân Cửu nhận lấy thanh kiếm trong tay Hồng Niệm, bước vài bước tới, sau đó tung người nhảy lên, bắt đầu vung kiếm về phía thác nước.
Quân Cửu hạ xuống đất, đưa thanh kiếm này cho Hồng Niệm: “Có lẽ nên đổi thanh kiếm khác.”
“Vâng.” Hồng Niệm khẽ cúi đầu.
Quân Cửu mỉm cười, xoay người đi khỏi.
Hải Thanh Mạc đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào thác nước kia, lại nhìn bóng lưng đi khỏi của Quân Cửu, không hiểu chút nào: “Hồng Niệm cô nương, vừa rồi đâu có gì xảy ra.”
“Không, nó sắp diễn ra rồi.” Hồng Niệm nhìn thanh kiếm tan thành tro bụi trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thác nước.
Chỉ thấy thác nước đột nhiên bất động.
Sau đó làn nước dâng ngược từ dưới lên.
Cứ như bên dưới mới là ngân hà, bên trên mới là đất bằng.
Nước từ ngân hà chảy ngược lên, bay thẳng tới trời!
“Cái này...” Hải Thanh Mạc kinh hãi nhìn cảnh tượng đặc sắc trước mắt.