Trong Thần Đô thành, có một nam nhân đang nằm trên giường ngáy khò khò, nhìn gương mặt chắc hắn chưa quá hai mươi tuổi, nhưng hai hàng lông mày lại là màu sương trắng. Hắn đang ngủ say, không biết vì sao trong lòng dâng lên cảm giác bất an, đột nhiên mở mắt.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một nam nhân mặc mãng bào màu tím đi vào.
“Lão tam, đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỗ ta làm gì?” Nam nhân bạch mi bất mãn nói.
Người mặc mãng bào ngồi xuống bên bàn gỗ, rót cho mình một chén trà rồi cười nói: “Đêm hôm khuya khoắt cái gì, trời vừa mới tối thôi, lão tứ còn đang làm việc ở Tư Thiết giám, còn chưa ăn cơm tối đâu, ngươi ngủ ngon lành nhỉ.”
“Đừng lừa ta.” Nam nhân bạch mi hừ lạnh một tiếng: “Không thì ta cho ngươi một trận đấy.”
“Có tin tức về lão lục, ngươi có nghe không?” Người mặc mãng bào chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Nam nhân bạch mi đứng bật dậy: “Lão lục, lão lục này! Lão lục đáng ghét này! Bảo nó chọn hoàng trưởng tôn thì không chọn, lại đi chọn đứa con tư sinh kia! Giờ thì hay rồi, chạy tới Bắc Thần chịu khổ, phải ở lại Quân Kiến sơn. Quân Kiến sơn là cái quái gì? Một mình Quân Cửu thân đơn thế cô, chỉ có ngọn núi trống rỗng, chim không thèm ỉa!”
Người mặc mãng bào lắc đầu nói: “Mắng lão lục thì ngươi rõ là tích cực, nhưng vẫn lo lắng cho nó nhất thôi? Bên nó có tin tức đưa về.”
Nam nhân kia nhíu hai hàng mi trắng, xoay người nhảy khỏi giường: “Cái chỗ Quân Kiến sơn chim không thèm ỉa kia lại có cấm chế nghiêm ngặt, căn bản là không ai ra vào được, ngươi moi đâu ra tin?”
“Ta có tin tức từ Vạn Pháp môn đưa tới.” Người mặc mãng đắc ý nói: “Bên phía ta có mật thám ở tất cả các tiên môn, Vạn Pháp môn bị Mộc Vương khống chế, đương nhiên ta cũng xếp vài người vào đó. Nhưng lần này bọn chúng hành động cực kỳ bí mật, đám trận pháp sư bế quan một tháng, không ai biết bọn chúng làm gì! Không ngờ lại là chuẩn bị Thiên Môn trận, Thiên Môn trận vừa mở, tất cả kiếm thuật sư dưới trướng tập kết, lao tới Quân Kiến sơn.”
“Cái quái gì đấy?” Nam nhân bạch mi mặt mày chán nản: “Lão già Hà Kỳ Đạo điên rồi à? Mở Thiên Môn trận dịch chuyển tới Quân Kiến sơn? Lão ta nghĩ mình đang làm gì, bắt giặc thì bắt tướng trước hay sao? Sau đó thì sao? Lão lục thế nào rồi?”
“Cuối cùng thất bại. Nghe nói Quân Cửu phá Thiên Môn trận, sau đó lão lục và đứa con tư sinh kia đánh lui đám kiếm thuật sư lẻn vào Quân Kiến sơn.” Người mặc mãng bào chậm rãi nói.
“Vạn Pháp môn này kiêu ngạo quá rồi.” Nam nhân bạch mi vuốt ve hai hàng mi.
“Ngọa Hổ thức giấc, muốn giết người?” Người mặc mãng bào trêu chọc.
Nam nhân bạch mi cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải nghĩa phụ ngăn cản, Vạn Pháp môn đã chẳng còn từ lâu rồi. Cũng được, lão lục không việc gì thì tốt. Ngươi có nhiều mật thám, nghĩ cách đưa thư cho nó, cứ nói phải lập tức giải quyết việc của Thần Đô, bảo nó mau mau đưa đứa con tư sinh kia về.”
“Ngươi muốn nó phụ tá cho đứa con tư sinh kia thật à?” Người mặc mãng bào hỏi.
“Phụ tá cái rắm, chỉ tại nghĩa phụ bảo nó tự chọn, nó lại đi chọn một kẻ chết chắc, ta không thể để nó bị chôn cùng được. Đợi nó về Thần Đô, lập tức nhốt lão lục lại cho ta!” Nam nhân mày trắng trở lại giường, đắp chăn lên: “Sau này đừng tới quấy nhiễu ta vì mấy chuyện linh tinh này, ngủ!”
“Đánh rắm!” Nam nhân mãng bàng ném cái chén trong tay: “Ngươi lo cho lão lục tới mức ngủ không yên, ngươi tưởng ta không biết à, ta tới báo tin vui, đêm nay ngươi còn có giấc mộng đẹp, còn không cám ơn ta, đưa một bình đan dược nhé?”
“Cút, không ta cho một trận bây giờ.” Nam nhân bạch mi hừ lạnh một tiếng.
“Đại ca, ta còn phải nói thêm một câu.” Người mặc mãng bào đứng dậy, đi tới cạnh cửa: “Ta là thái giám.”
Nói xong người mặc mãng bào lập tức bước ra ngoài, một làn sương khí lướt sát qua sau đầu hắn. Hắn vội vàng khép cửa phòng, thở phào một tiếng: “Đúng là tàn nhẫn.”
Trong phòng, nam nhân bạch mi vuốt ve hàng lông mày của mình, ngáp một cái: “Đúng là phiền toái.”
๑๑۩۞۩๑๑
Trong Quân Kiến sơn.
Hồng Niệm đang giảng giải quá khứ của mình trong Thần Đô cho Hải Thanh Mạc nghe. Nghe xong Hải Thanh Mạc gật gù: “Tức là vị nghĩa phụ của ngươi nhận mười hai nghĩa tử tất cả.”
“Đúng vậy. Cung đình có mười hai thái giám, thái giámTư Lễ, thái giám Nội Quan, thái giám Ngự Dụng, thái giám Tư Thiết, thái giám Ngự Mã, thái giám Thần Cung, thái giám Thượng Ngự, thái giám Thượng Bảo, thái giám Ấn Thụ, thái giám Trực Điện, thái giám Thượng Y, thái giám Đô Tri. Mười hai thái giám chưởng ấn đều là nghĩa tử mà nghĩa phụ ta nhận nuôi, ta đứng thứ sáu, là thái giám Thần Cung. Đại ca ta là thái giám Tư Lễ, đứng đầu mười hai thái giám.” Hồng Niệm mở mắt, cô đã vận chuyển niệm lực một lượt, thương thế khôi phục phân nửa.
Hải Thanh Mạc nhìn Hồng Niệm, im lặng một hồi lâu.
Hồng Niệm bị nhìn tới mức hoang mang, nhíu mày nói: “Ngươi làm gì vậy?’
Hải Thanh Mạc cười khà khà nói: “Hồng Niệm cô nương, có chuyện này ngày đầu tiên gặp cô ta đã hỏi, bây giờ có thể hỏi lại lần nữa không?”
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Nếu thiếu chủ đã hỏi mà ta không trả lời, chứng tỏ đây không phải câu hỏi có thể trả lời.”
“Vì sao lại không thể trả lời? Rõ ràng cô là nữ, nhưng lại bị một lão thái giám nhận làm con trai nuôi, ta không tin ngoài ta ra thiên hạ đều là người mù.” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Hồng Niệm rất nghiêm túc nhìn Hải Thanh Mạc: “Thời cổ có một quyền thần, dẫn một con ngựa vào trong đại điện, hỏi các đại thần thấy con hươu này ra sao. Trong số đại thần có người nói, rõ ràng đây là con ngựa mà, nhưng cũng có người phụ họa, nói con huơu này thật đẹp, tướng tá hùng dũng. Sau đó, những đại thần nói đó là ngựa đều bị hắn giết chết.”
Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: “Tức là nghĩa phụ của cô nói cô là con trai nuôi của lão, thế thì phải là con trai nuôi, ai dám nói cô là nữ thì bị chém đầu.”
“Đúng vậy.” Hồng Niệm đứng dậy, thu hồi Hà Ảnh kiếm: “Bất luận là ai đi nữa, kể cả là hoàng tử cũng không dám nói toạc ra thân phận của ta. Vì một khi có người nói ra khỏi miệng tức là người này đang chỉ trích Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn lừa gạt người trong thiên hạ.”
Hải Thanh Mạc cũng đứng dậy: “Thế thì lừa gạt để làm gì!”
Hồng Niệm quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc với vẻ đầy ẩn ý: “Thiếu chủ, ngươi định lừa ta nói ra à.”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Làm gì có, nhưng cô gọi ta là thiếu chủ, ta coi cô là bằng hữu của mình, nếu thân phận cô là kiêng kỵ, thế thì chắc chắn có ẩn tình trong đó, sau này ta có thể giúp cô.”
“Đúng vậy.” Hồng Niệm cất cao giọng nói, đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc, chỉ cách gã một bước: “Ngươi có thể giúp ta!”
Hải Thanh Mạc giật mình lùi lại một bước, nhưng ánh mắt Hồng Niệm sáng quắc, mang theo cảm giác áp bức chưa từng có. Gã căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Giúp thế nào đây?’
Hồng Niệm xoay người, chậm rãi trở lại trong phòng: “Khi nào ngày đó tới, ngươi sẽ tự biết.’
Hải Thanh Mạc nói: “Ta có thể giúp cô thật mà.”
“Đúng vậy. Đây là nguyên nhân ta tìm ngươi.” Hồng Niệm trả lời: “Đây là giao dịch giữa chúng ta.”
“Giao dịch?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Giao dịch phải từ hai bên chứ?”
“Ta có thể thu hồi thân phận vốn có.” Hồng Niệm xoay người, Hà Ảnh kiếm trong tay lóe lên kiếm quang rực rỡ: “Còn ngươi, trở thành hoàng đế Nam Dạ quốc, đây là giao dịch giữa chúng ta.”
“Hoàng đế?” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
Hồng Niệm không nói gì tiếp, xoay người trở lại trong phòng, để lại Hải Thanh Mạc đứng một mình tại chỗ, đầu óc hoang mang. Gã suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ta có muốn làm hoàng đế đâu.”