Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm

Chương 36: Hàn long

Chương 36: Hàn long

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hồng Niệm tung người nhảy lên, xoay người trên không trung, tiếp đó hai chân hạ xuống lưng con băng long, lao thẳng về phía Ngọc Thiên Hàn.

Ngọc Thiên Hàn quát khẽ một tiếng: “Băng Kiếm quyết, Lao Lung!”

Sau tiếng hô, băng long uốn lượn thân hình, cuốn phăng Hồng Niệm vào trong, tiếp đó thân hình khép lại biến thành một nhà giam bằng băng.

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Làm sao bây giờ, Tử Ngọc phu nhân, phu nhân có cảnh giới Địa Lục thật ư?”

“Ta vừa nói rồi, ta không giỏi chiến đấu.” Tử Ngọc phu nhân trả lời: “Trừ phi tới lúc bất đắc dĩ buộc phải ra tay, ta sẽ thi triển chiêu cuối của mình. Nhưng một khi ta sử dụng chiêu thức đó, Ngọc Thiên Hàn không thể sống nổi. Tuy ta cũng muốn cứu ngươi nhưng không muốn kết thù kết oán với Thiên Sinh minh như vậy, mong Hải nhị công tử hiểu cho.”

“Không giỏi chiến đấu nhưng giỏi giết người.” Sở Thanh Tiêu đứng bên cạnh mỉm cười: “Đúng là thú vị.”

“Đương nhiên là thú vị rồi, chết dưới tay ta là chuyện rất tuyệt diệu.” Tử Ngọc phu nhân nói đầy ẩn ý: “Sẽ chìm vào một giấc mơ dịu dàng tươi đẹp, mỉm cười ra đi trong làn hương êm ấm.”

“Giờ không phải lúc nói chuyện đó, không cần phu nhân tự tay động thủ.” Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Chỉ cần phu nhân lấy thanh kiếm trong mi tâm ra giúp ta.”

“Hả?” Tử Ngọc phu nhân đặt tay lên mi tâm Hải Thanh Mạc.

“Không cần!” Hồng Niệm hét lớn một tiếng, vung kiếm chặt đứt lồng giang băng giá, lại chém thanh Hà Ảnh kiếm trong tay ra.

Ngọc Thiên Hàn vội vàng giơ thanh trường kiếm hàn khí um tùng lên chống cự, nhưng lần này Hồng Niệm vung kiếm lại như chém hờ một cái, không có bất cứ kiếm khí nào đánh ra.

Mà ngay chớp mắt, cô lại chém ra một kiếm nữa.

Ngọc Thiên Hàn lại vung kiếm ngăn cản, nhưng lần này đụng phải một luồng kiếm khí cực kỳ mãnh liệt, đánh hắn lùi liền ba trượng. Hắn cười nói: “Thứ kỹ xảo vớ vẩn...” Nhưng còn chưa nói hết lời, một luồng kiếm khí lại ập tới, còn hùng hồn hơn kiếm khí vừa rồi tới mấy lần. Hắn không kịp ngăn cản, chỉ có thể vận niệm lực khắp người, tạo thành một tấm khiên băng quanh mình, chống chọi lại kiếm khí lần này. Trên người hắn, mảnh băng không ngừng rơi lả tả, hắn biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.

Hải Thanh Mạc vỗ tay nói: “Hay lắm, Huyền Cửu kiếm quyết, thiên hạ vô song.”

Sở Thanh Tiêu nheo mắt lại: “Kiếm pháp thật thú vị.”

Thấy Ngọc Thiên Hàn bị thương, những người phía sau hắn lập tức vung binh khí trong tay lên, tấn công về phía Hồng Niệm. Những người này tay cầm đoản đao, tốc độ cực nhanh, chắc là thuấn thuật sư do Mộc vương phủ bồi dưỡng. Hồng Niệm xuất kiếm ngăn cản, với cảnh giới của đám thuấn thuật sư này, bọn họ cũng không thể gây nhiều phiền toái cho cô; chẳng qua đối với người tu hành trong thiên hạ, thuấn thuật sư là khó đối phó nhất, trong thời gian ngắn cô cũng không thể bứt ra được.

Bên phía kia, Ngọc Thiên Hàn vung thanh kiếm bừng bừng hàn khí trong tay: “Ngươi nói đúng, ta còn bị thương chưa lành, nhưng ta cũng giống ngươi ngày đó, vẫn có thể dốc toàn lực thi triển một đòn.”

Nói xong câu đó, Ngọc Thiên Hàn ném trường kiếm trong tay lên không trung, chỉ thấy trường kiếm lập tức hóa thành hàn khí, tiêu tán trong không trung.

“Băng Long kiếm.” Sở Thanh Tiêu chậm rãi nói: “Tuy không được xếp vào mười thanh kiếm kiếm mạnh nhất trong Kiếm Phổ, nhưng cũng coi là một danh kiếm.”

Trên đỉnh đầu Ngọc Thiên Hàn, một luồng hàn khí chậm rãi ngưng kết thành hình, một lát sau đã cô đọng thành một con hàn long dài chừng trăm trượng, lẳng lặng lơ lửng trên đỉnh đầu Ngọc Thiên Hàn.

Sở Thanh Tiêu trầm giọng nói: ”Võ Kiếm Chân Thân.”

Hải Thanh Mạc căng thẳng siết chặt nắm tay: “Trông thật đáng sợ.”

Sở Thanh Tiêu ném ba tấm thần phù trong tay ra, quát khẽ một tiếng: “Định!”

Ba tấm thần phù chia ra dán lên ba thuấn thuật sư, tiếp đó thân thể bọn họ đờ đẫn bất động. Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Thiên Cân Trụy!” Tiếp đó ba tấm thần phù tự cháy, ba thuấn thuật sư dính bùa chú rơi thẳng từ trên không trung xuống đất. Sở Thanh Tiêu lại lấy từ trong lòng ra một tấm thần phù, nhẹ nhàng ngâm: “Du Vân.” Tiếp đó thần phù tự cháy, hắn nuốt tấm bùa này vào trong miệng, điểm mũi chân, lao ra ngoài Kim Quang trận.

Tử Ngọc phu nhân ở bên cạnh thấy vậy lộ vẻ kinh ngạc: “Phù sư? Còn là phù sư thực lực bất phàm!”

Sở Thanh Tiêu bay tới bên cạnh Hồng Niệm: “Nói thật nhé, ta không đối phó được với chiêu Võ Kiếm Chân Thân kia. Nhưng ta có thể thay cô nương tạm thời kiềm chế mấy tên thuấn thuật sư này.”

“Đa tạ, vậy là đủ rồi.” Hồng Niệm vung Hà Ảnh kiếm, lao thẳng ra khỏi vòng vây. Đám thuấn thuật sư đang định đuổi theo thì Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra mười mấy tấm bùa vàng.

“Họa Địa Vi Lao.” Sở Thanh Tiêu chắp tay trước ngực quát lớn: “Tứ Phương Thiên Lao trận.” Mười mấy tấm bùa vàng đồng thời phát ra ánh sáng đỏ, bao vây toàn bộ thuấn thuật sư. Sở Thanh Tiêu cười nói: “Ngại quá, các ngươi phải chơi với ta trước đã.”

Bên kia, Hồng Niệm lao khỏi vòng vây, xuất hiện trước mặt Ngọc Thiên Hàn.

“Ngươi đã không còn thời gian thi triển chân thân của Hà Ảnh kiếm.” Băng long trên đỉnh đầu Ngọc Thiên Hàn chậm rãi hạ xuống, bảo vệ Ngọc Thiên Hàn ở phía sau: “Nhưng nếu bây giờ ngươi chạy trốn, ta có thể để mạng lại cho ngươi.”

Hồng Niệm cười lạnh: “Ta vốn không định dùng Võ Kiếm Chân Thân, bây giờ thân thể của ngươi đang rất yếu ớt, ta có kiếm thuật khác để đối phó với ngươi.”

Ngọc Thiên Hàn tức giận cười nói: “Được! Thế thì thử xem!”

Con hàn long trước mặt hắn gầm lên trời một tiếng, sau đó lao thẳng về phía Hồng Niệm, những nơi hàn long đi qua, ngay cả áng mây đang trôi theo làn gió cũng hóa thành từng mảnh băng, rơi từ trên không trung xuống. Cùng lúc đó, phía sau hàn long còn có vô số sương đao phong kiếm đánh tới.

Hồng Niệm nhẹ nhàng vuốt ve Hà Ảnh kiếm trong tay, tiếp đó búng nhẹ lên thân kiếm, chậm rãi thốt lên bốn chữ: “Bán Thiên Chu Hà.” Sau đó Hà Ảnh kiếm biến thành một luồng hào quang, chậm rãi lan tỏa, bầu trời sau lưng cô bị nhuộm thành màu ráng chiều, còn trong hào quang có một đôi tay khổng lồ từ trên trời hạ xuống, tóm lấy cổ con hàn long kia.

“Một chiêu kiếm rất đẹp mà cũng rất mạnh.” Tử Ngọc phu nhân khẽ mỉm cười.

Hải Thanh Mạc nhìn áng Hồng Niệm, giờ phút này trên trán cô nổi gân xanh, toàn bộ thân thể run lên nhè nhẹ.

Ngọc Thiên Hàn cười lạnh: “Chỉ một chiêu kiếm này thôi mà đòi ngăn cản Võ Kiếm Chân Thân của ta? Đừng có mơ!”

Hồng Niệm lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một con hàn long mà thôi, dùng hào quang của Bán Thiên Chu Hà này là có thể khiến nó tan chảy!”

Sau tiếng hô của Hồng Niệm, hào quang càng thêm xán lạn, con hàn long kêu lên thê lương, nhưng thân thể vặn vẹo càng ngày càng kịch liệt, như sẽ thoát khỏi bàn tay khổng lồ bất cứ lúc nào

Hải Thanh Mạc bước lên một bước: “Tử Ngọc phu nhân, đặt tay lên mi tâm của ta!”

Tử Ngọc phu nhân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên mi tâm của Hải Thanh Mạc: “Năm xưa lần đầu gặp ngươi, ta đã hỏi phụ thân ngươi, trong mi tâm của ngươi phong ấn cái gì. Xem ra hôm nay có thể biết đáp án rồi.”

“Lấy ra đi!” Hải Thanh Mạc cao giọng nói.

“Như ngài mong muốn.” Tử Ngọc phu nhân khẽ vận sức, tiếp đó đột nhiên kéo về phía sau. Ánh mắt Tử Ngọc đột nhiên thay đổi, nhìn thanh trường kiếm đỏ thắm chậm rãi hiện ra, từ tốn nói: “Không ngờ lại là Tình kiếm Hồng Nhan.”

“Đa tạ.” Hải Thanh Mạc lập tức cầm lấy chuôi kiếm, ngưng tụ toàn bộ niệm lực đột nhiên xuất hiện trong người, dồn cả vào thân kiếm, tiếp đó ném kiếm về phía Ngọc Thiên Hàn đang đứng.

Hồng Nhan kiếm xuyên thẳng qua Kim Quang trận, xuyên qua lớp bình phong mỏng manh cuối cùng mà hàn long lưu lại, đi tới trước mặt Ngọc Thiên Hàn.

“Ngươi dám!” Ngọc Thiên Hàn gầm lên một tiếng.

Hồng Nhan kiếm đâm thẳng qua ngực Ngọc Thiên Hàn.

Ngọc Thiên Hàn trợn tròn hai mắt, cúi đầu nhìn xuống, không thể tin nổi.

Hải Thanh Mạc lạnh nhạt nói: “Ta dám.”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch