Trên đỉnh núi cao ở đằng xa, có một nam nhân đang đứng, lẳng lặng ngắm ánh nắng chiều này. Nam nhân này mặc bộ trường bào màu lục khá đậm, không mấy đẹp đẽ quý phái nhưng được giặt giũ cực kỳ sạch sẽ, hai hàng mi cực kỳ khí khái nhưng không quá sắc bén, khóe miệng luôn mang ý cười kèm một vẻ hòa nhã. Hắn quan sát một lúc lâu rồi mới nói ra bốn chữ.
“Không tệ, rất đẹp.”
Còn ở phía kia, Ngọc Thiên Hàn đã ngự kiếm lên không trung, trong lòng lại không có cảm thụ như vậy. Hắn nhìn thanh trường kiếm như ánh nắng chiều hóa thành đang từ từ ngưng tụ trên không trung, trường kiếm dưới chân đã bắt đầu rung động bất an.
“Một ánh kiếm mà hóa thành cả trời hào quang. Tuy là kẻ địch nhưng được thấy cảnh này kiếm này, cũng coi là may mắn.” Ngọc Thiên Hàn đạp nhẹ một cái, trường kiếm uốn lượn bay lên tới tay, mà thân hình y cũng thong thả hạ xuống bên dưới.
Khoảnh khắc đó hào quang trên không trung đột nhiên tiêu tán, chỉ còn lại một ánh kiếm chém về phía Ngọc Thiên Hàn. Ngọc Thiên Hàn vung kiếm lên cản, chỉ nghe “rầm” một tiếng, không trung vang lên tiếng sấm nổ. Trường kiếm trong tay Ngọc Thiên Hàn văng ra, thân thể cũng rơi thẳng xuống.
Cùng lúc đó, Hồng Niệm cũng kéo Hải Thanh Mạc khó nhọc hạ xuống đất. Sau khi buông Hải Thanh Mạc ra, Hồng Niệm toàn thân rã rời nằm dưới đất, Hải Thanh Mạc lau mồ hôi chảy đầy đầu, tiếp đó đi tới đỡ Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, cô không sao chứ?”
“Chiêu kiếm này tiêu tốn quá nhiều niệm lực của ta.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Ta không đi được nữa.”
“Không còn? Danh kiếm hạng chín trên Kiếm Phổ cứ thế không còn?” Hải Thanh Mạc líu lưỡi nói.
“Chỉ là bây giờ không còn thôi, Hà Ảnh kiếm là ánh nắng chiều biến thành, kiếm phách vẫn giấu trên người ta, thế nào rồi cũng gặp lại.” Hồng Niệm lấy tấm bùa vàng cuối cùng trên người mình ra. “Hy vọng cuối cùng chính là Chính Khí minh đã tới rồi!” Bùa vàng lập tức cháy lên, nhưng mới đốt được một góc thì lửa đã tắt rụi. Hồng Niệm thu tấm bùa, gương mặt biến sắc.
“Chính Khí minh sẽ không chạy tới.” Một giọng nói mang chút ý cười đột nhiên vang lên.
Hồng Niệm quay đầu lại, Hải Thanh Mạc lập tức đứng dậy ngăn trước người cô: “Vì sao lại không tới?”
Sắc mặt Hồng Niệm biến đổi: “Chẳng lẽ Chính Khí minh định hủy lời hứa?”
Nam nhân kia lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
Hồng Niệm lại cau mày: “Chẳng lẽ người mà họ phái tới bị Thiên Sinh minh chặn giết?”
“Nam Dạ Thiên Sinh minh, giết người của Chính Khí minh ở Bắc Thần? Chuyện ngông nghênh như vậy, ta phải nghe được từ lâu rồi chứ.” Nam nhân kia vẫn lắc đầu.
Hải Thanh Mạc không nhịn được hỏi: “Thế thì vì sao?”
Nam nhân kia nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, mọi thứ dưới đất bị thổi bay, tấm bia đá bị lá cây che phủ cũng hiện ra, chỉ thấy trên đó viết ba chữ rõ rành rành: Quân Kiến sơn.
“Quân... Quân Kiến sơn?” Hồng Niệm chỉ cảm thấy khí huyết cuộn lên trước ngực, thiếu chút nữa nôn ra một búng máu.
Hải Thanh Mạc cũng hoang mang: “Quân Kiến sơn, đây là đâu?”
Nam nhân kia khẽ mỉm cười: “Cách Tiên Huyền hồ của Chính Khí minh cả ngàn dặm.”
Hải Thanh Mạc cũng ngớ người: “Đi lạc?”
“Các ngươi từ đâu tới đây?” Nam nhân kia hỏi.
Hải Thanh Mạc thành thật đáp: “Lan Lăng thành.”
Nam nhân kia sửng sốt, tiếp đó cười càng vui vẻ: “Thế thì không thể nói là đi nhầm.”
Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng.
“Là đi ngược.” Câu tiếp theo của nam nhân kia lại khiến vẻ mặt hắn hoàn toàn sụp đổ.
Hồng Niệm che ngực, hạ giọng mắng: “Chẳng phải ngươi nói ta đi ngược hướng à?”
Nam nhân kia đột nhiên nhìn về phía trước, bộ trường mào màu lục đậm nhẹ nhàng bay lên: “Xem ra kẻ địch của các ngươi không định buông tha cho các ngươi như vậy.”
Hải Thanh Mạc cũng bất đắc dĩ: ”Cái tên này, đến thế rồi còn không đánh chết được hắn à?”
“Chênh lệch một cảnh, quả nhiên cách biệt một trời một vực.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Xem ra hôm nay chúng ta phải chết ở đây.”
“Không, không chết.” Nam nhân kia cười nói.
Hải Thanh Mạc thần sắc thay đổi: “Vị huynh đài này định cứu chúng ta à?”
“Ngươi.” Hồng Niệm quan sát cẩn thận nam nhân kia nhưng không nhìn ra cảnh giới của hắn. Trên người hắn không hề có niệm lực lưu động, không khác gì người bình thường, chẳng qua trên người toát lên khí độ phi phàm, đặc biệt là câu nói “không chết” kia nhẹ như mây gió, khiến người ta khó mà nhìn thấu. Trong lòng cô bỗng hiện lên một cái tên.
Nam nhân kia nhìn luồng kiếm khí càng lúc càng tới gần, chậm rãi nói: “Đương nhiên, ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Nam nhân kia giơ tay chỉ lên trời: “Ta muốn Hà Ảnh kiếm kia!”
Hồng Niệm cả kinh: “Vì sao?”
“Vì Hà Ảnh kiếm, xếp hạng chín trên Kiếm Phổ.” Giọng điệu của nam nhân kia bỗng trở nên dịu dàng.
“Điều kiện của ngươi là danh kiếm?” Hải Thanh Mạc gật đầu, cái này cũng có thể hiểu được.
Nam nhân kia lại lắc đầu: “Không, ta chích số chín.”
Cuối cùng Hồng Niệm cũng xác định suy đoán trong lòng mình: “Quả nhiên ngươi là Quân Cửu.”
Nam nhân kia nhẹ nhàng phất ống tay áo: “Ngươi nghe tên ta rồi?”
“Tu Huyền Cửu Kiếm pháp, bội kiếm Lạc Cửu thiên, luyện kiếm ở Cửu Long nhai, nhiều năm đứng hạng chín trên Tinh Vân bảng. Cả Bắc Thần lẫn Nam Dạ, có ai không biết đại danh Quân Kiến sơn Quân Cửu?” Hồng Niệm trả lời.
“Thế chúng ta giao dịch chứ?” Quân Cửu phất tay nói.
“Đồng ý!” Hồng Niệm gật đầu nói.
Quân Cửu giơ một tay với Hải Thanh Mạc, giọng điệu khiêm tốn: “Xuống núi hơi vội, quên mang kiếm, xin cho ta mượn một thanh kiếm.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ta không có kiếm.”
“Ngươi có.” Quân Cửu lắc đầu nói.
“Ta không có thật mà.” Hải Thanh Mạc vội nói.
“Không, ngươi có.” Quân Cửu giơ tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Hải Thanh Mạc một cái. Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy điểm chu sa trên mi tâm như bị đốt cháy, trở nên nóng bỏng. Hắn không nhịn được kêu la thảm thiết, gương mặt hóa thành dữ tợn, nhưng nam nhân kia vẫn không buông tay.
“Dừng... dừng tay.” Hải Thanh Mạc quát khẽ nói.
“Tình kiếm Hồng Nhan.” Nam nhân kia kéo tay về phía sau, một thanh trường kiếm màu đỏ bị nam nhân này rút ra từ mi tâm Hải Thanh Mạc, mà điểm chu sa giữa mi tâm Hải Thanh Mạc cũng biến mất không còn tăm hơi.
Hồng Niệm mặt mày khí huyết: “Đây là...”
“Giữa mi tâm có điểm chu sa, chiếu rọi qua vạn đóa hồng nhan.” Nam nhân kia nhìn Hồng Nhan kiếm trong tay, gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Thấy kiếm này, may mắn.”
Hải Thanh Mạc nằm xụi lơ dưới đất, vuốt dấu vết ở mi tâm, nhưng vẫn đau tới nhe răng trợn mắt.
Hồng Niệm lại đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía xa: “Hắn tới rồi.”
“Ta sẽ xuất kiếm, trước khi ta xuất kiếm, đáp ứng ta một chuyện.” Quân Cửu chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc cố chịu đau đớn nhìn về phía Hồng Niệm, nhưng lại phát hiện vẻ mặt Hồng Niệm cũng hoang mang.
“Sau khi thấy ta xuất kiếm, đừng có yêu ta.” Quân Cửu lạnh nhạt nói một câu, sau đó chém ra một kiếm.
Kiếm này chém ra, lá rụng khô vàng dưới đất đều biến thành màu đỏ, đóa hoa héo úa lại nở rộ khoe nhan sắc, bươm bướm trong rừng bay lên, múa lượn bám theo luồng kiếm khí đó, ngay cả cơn gió từ phía đông thổi tới cũng không nhịn được quay đầu lại, đuổi theo chiêu kiếm này.
Cuộc đời này Hồng Niệm đã thấy vô số chiêu kiếm, nhưng chưa bao giờ thấy chiêu kiếm nào hòa nhã như vậy. Chiêu kiếm này như làn gió ấm trong khuê phòng, như hoa cỏ trên đồng ruộng, như mây vờn bên trăng sáng, câu cá dưới minh nguyệt, lại như ngắm hoa trong màn sương, bóng trăng soi đáy nước. Thậm chí sau chiêu kiếm kia cô còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, khiến Hồng Niệm không cách nào tả được nó do bản thân chiêu kiếm này mang tới hay là một loại ảo giác dịu dàng.
Một kiếm đánh tới, gió mát thổi qua.
Tĩnh lặng như lúc ban đầu, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Quân Cửu xoay người, khẽ mỉm cười, cắm thanh Hồng Nhan kiếm trở lại mi tâm Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc rên lên một tiếng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hồng Niệm nhìn về phía trước, đã đờ người ra: “Chiêu kiếm của ngươi đã phế bỏ hắn rồi?”
Quân Cửu gật đầu: “Chắc là phế bỏ rồi, ta không giết người, sau khi bị phế bỏ hắn sẽ tự rời khỏi.”
Vẻ kinh hãi trên mặt Hồng Niệm vẫn không hề biến mất, cô chậm rãi nói: “Nhưng đối phương là cao thủ hạng tám trên Tinh Vân bảng.’
Ngọc Thiên Hàn, hạng tám Tinh Vân bảng.
Quân Cửu, hạng chín Tinh Vân bảng.
Hạng chín đánh một kiếm phế bỏ hạng tám?
Chuyện này mà nói ra, có nhìn thế nào cũng thấy vớ vẩn.
Ngay cả Quân Cửu sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, hắn cau mày trầm giọng nói: “Người tới là Ngọc Thiên Hàn?”
Hồng Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Theo ta lên núi!”Quân Cửu đạp chân lao lên trên núi.