Khi Hải Thanh Mạc tỉnh lại đã là đêm khuya. Gã cảm thấy mi tâm vẫn bỏng rát, nhưng đã không còn cảm giác đau thấu tim gan như ban ngày. Gã xoa mạnh lên điểm chu sa vài cái, học theo động tác của Quân Cửu kéo ra ngoài vài lần nhưng hoàn toàn không chút phản ứng.
“Đừng phí công.” Hồng Niệm đứng ở cửa từ lúc nào không biết. “Kiếm của ngươi là đại tông sư Huyền Tâm cảnh đỉnh phong đặt vào, người bình thường không thể trực tiếp kéo nó ra như Quân Cửu được đâu.”
“Có đại tông sư nào rảnh rỗi như vậy, nhét một thanh kiếm vào trong đầu ta?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Hồng Niệm chậm rãi nói: “Phụ thân ngươi.”
“Phụ thân ta? Cái lão ác nhân Hải Ly? Chẳng trách ta cứ đọc sách là thấy đau đầu, hóa ra là bị lão ta hại.” Hải Thanh Mạc hùng hùng hổ hổ nói.
Hồng Niệm lắc đầu: “Không phải gia chủ Hải gia, là phụ thân thật sự của ngươi.”
“Phụ thân thật sự của ta?” Hải Thanh Mạc lại cảm thấy đau đầu: “Chẳng lẽ ta không phải do lão già kia sinh ra thật à?”
“Cha ruột ngươi là thất hoàng tử của Nam Dạ quốc, Vĩnh Vương điện hạ.” Hồng Niệm hạ giọng nói.
“Vương gia Nam Dạ?” Hải Thanh Mạc vuốt cằm: “Hôm qua ta nghe ngươi gọi đám kia là người của Mộc vương phủ gì đó? Tức là Mộc Vương là huynh đệ với Vĩnh Vương, hai người tranh giành ngôi vị huynh đệ?”
Hồng Niệm đầu tiên gật đầu, tiếp theo nghi hoặc nói: “Rốt cuộc là ngươi không biết thật hay giả vờ giả vịt với ta?”
Hải Thanh Mạc nhún vai nói: “Chuyện này thì ta phải hỏi ngươi mới đúng, hôm qua ta bịa chuyện linh tinh chút thôi, ngươi còn bịa tiếp với ta? Có thể thật lòng hơn một chút không? Ta hỏi ngươi nhé, cho dù ta là con trai của Vĩnh Vương điện hạ thật, thế thì bọn họ đuổi giết ta làm gì? Bao năm qua cha ruột ta có để ý đến ta đâu, chẳng lẽ bọn họ cho rằng bắt được ta là có thể khống chế cha ruột ta chắc.”
“Là vì thân phận của mẫu thân ngươi.” Hồng Niệm hạ giọng nói.
“Mẫu thân ngươi là Thánh nữ Bắc Thần quốc. Một hoàng tử Nam Dạ yêu đương với Thánh nữ Bắc Thần, thế gian này coi đó là chuyện thiên lý bất dung.” Hồng Niệm giải thích: “Mộc Vương tốn rất nhiều năm mới tìm ra nhược điểm này, chỉ cần bắt được ngươi, hắn có thể buộc tội phụ thân ngươi, phụ thân ngươi không còn cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Nam Dạ với hắn nữa.”
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vị mẫu thân Thánh nữ của ta đâu?’
“Bà ấy rời khỏi thế gian từ rất nhiều năm trước rồi.” Hồng Niệm trả lời.
Ánh mắt Hải Thanh Mạc khẽ rung động, nhưng nhanh chóng hỏi tiếp: “Đám người Mộc Vương lấy đâu ra bằng chứng?”
“Tình kiếm trên người ngươi là bằng chứng tốt nhất, đây là bội kiếm của mẫu thân ngươi năm xưa.” Hồng Niệm xoay người, nhìn ánh trăng trên không trung.
“Tình kiếm Hồng Nhan, Thánh nữ Tích Quy.” Quân Cửu xuất hiện trong sân từ lúc nào chẳng hay: “Đó là hình ảnh rất đẹp, khi còn nhỏ ta từng may mắn được thấy một lần.”
Hồng Niệm đột nhiên quay lại, kiếm khí xoay vòng quanh người: “Ngươi ở đây từ bao giờ?”
“Nơi này là Quân Kiến sơn, ta là chủ nhân hiện tại của Quân Kiến sơn, ta có xuất hiện ở đâu trên Quân Kiến sơn, vào lúc nào đi nữa, cũng không có gì là lạ.” Quân Cửu chậm rãi nói: “Nhưng ta chỉ nghe được câu cuối cùng mà các ngươi nói, đó là Tình kiếm do mẫu thân hắn để lại cho hắn. Thế thì thú vị rồi, Thánh nữ Bắc Thần được thành thân sinh con từ bao giờ?” Quân Cửu nở nụ cười hứng thú, cười tới mức trong lòng Hồng Niệm càng ngày càng hoảng hốt.
Người có thể một kiếm phế bỏ Ngọc Thiên Hàn, cô có thủ đoạn gì để chạy thoát khỏi tay hắn?
Quân Cửu nhẹ nhàng vung tay, lắc đầu nói: “Đừng sợ đừng sợ, ta không làm khó các ngươi đâu.”
“Được, vậy xin cáo từ. Chúng ta lập tức chạy tới Chính Khí minh.” Hồng Niệm oán hận nói.
Quân Cửu đi lên trước một bước, cản đường bọn họ: “Thế thì ta phải làm khó các ngươi một chút rồi.”
Hải Thanh Mạc nhảy từ trên giường xuống: “Da mặt của vị huynh đài này còn dày hơn cả ta.”
“Ta cứu các ngươi, nhưng thứ ta muốn còn chưa lấy được.” Quân Cửu chỉ lên trời: “Hà Ảnh kiếm.”
“Ta dùng Võ Kiếm Chân Thân, tạm thời thì Hà Ảnh kiếm không thể ngưng tụ thành kiếm thật. Nhưng kiếm phách vẫn trên người ta, mỗi ngày hấp thu ánh chiều tà một lần, tốn mấy tháng là sẽ khôi phục như lúc ban đầu, đến lúc đó ta sẽ tự mình đưa tới Quân Kiến sơn.” Hồng Niệm cung kính trả lời.
Quân Cửu lắc đầu: “Nhưng ta phế bỏ Ngọc Thiên Hàn, ta không biết hóa ra người đuổi theo các ngươi là Ngọc Thiên Hàn, nếu biết đã không phải giá này. Ta giúp các ngươi là vì thấy vẻ đẹp từ Hà Ảnh kiếm trên không trung, mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều đáng được bảo vệ. Nhưng bây giờ Ngọc Thiên Hàn bị ta phế bỏ, bốn tháng sau nếu không có ai thay thế vị trí của hắn, thế thì Thông Thiên các sẽ công bố Tinh Vân bảng mới, năm nay ta sẽ là hạng tám, như vậy là rất không tốt.”
“Thế thì?” Hải Thanh Mạc có dự cảm xấu.
“Cho nên các ngươi phải nghĩ cách thay thế vị trí của hắn, nắm lấy hạng tám Tinh Vân bảng, như vậy ta vẫn là hạng chín.” Quân Cửu nhìn thoáng qua Hồng Niệm: “Ngươi đã là Tiêu Dao đỉnh phong, ta nhận ngươi làm đồ đệ, trong vòng bốn tháng ta bảo đảm ngươi sẽ lên tới Huyền Tâm cảnh, vượt qua thiếu chủ Thiên Khư các hạng mười, sau đó ta cố ý thua dưới tay ngươi, thế thì ngươi là hạng tám, còn ta là hạng chín!”
Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Hồng Niệm vừa thấy khó hiểu vừa thấy kinh hãi, thầm nhủ: Chẳng lẽ người này đứng hạng chín nhiều năm không phải vì thực lực của hắn chỉ đứng thứ chín mà là hắn cố tình giữ mình ở hạng chín? Độ khó trong chuyện này không khác gì lên tới hạng nhất Tinh Vân bảng! Còn không đợi Hồng Niệm trả lời, Hải Thanh Mạc đã mở miệng hỏi trước: “Vì sao ngươi cố chấp với số chín như vậy?”
“Con số trong thiên địa, bắt đầu từ một, kết thúc là chín. Càn huyền dụng cửu, nãi kiến thiên tắc. Chín là điểm cuối của vạn sự vạn vật trên thế gian. Ta muốn tu đạo, ta muốn thành tiên.” Quân Cửu cười nói: “Con số chín, là đạo mà ta tu hành.”
Hồng Niệm lắc đầu cự tuyệt: “Nhưng ta đã có một vị sư phụ rồi.”
“Ta đã thấy chiêu Hà Ảnh kiếm của ngươi, kiếm của ngươi được truyền thụ từ Cửu Thiên Tuế Nam Dạ quốc - Đoạn Ngôn.“ Quân Cửu nói đầy ẩn ý: “Đây không phải vị sư phụ tốt, một trong thiên hạ tứ đại ma đầu, đại thái giám giết người như ngóe.”
Hồng Niệm siết chặt nắm tay nói: “Nếu ngươi còn bất kính với gia sư, ta sẽ không khách khí đâu.”
Quân Cửu xua tay nói: “Ta không có ý bất kính, đúng là võ công của Đoạn công công rất cao, nhưng lại không thích hợp với ngươi. Ban ngày, sau khi ta chứng kiến chiêu kiếm của ngươi đã cảm thấy ngươi là truyền nhân tốt nhất cho Huyền Cửu kiếm của ta. Hơn nữa ai nói đời người chỉ có thể có một vị sư phụ? Cái gọi là sư phụ có hai loại, một hoa hai thật. Lời nói hoa mỹ, trong không giải thích, ngoài nói sơ qua, chỉ biết dối lừa, khiến người tin theo, đó là loại sư phụ ngu dốt. Người nói thật lòng, giải thích tường tận, không chút thiếu sót, vạch trần sai lầm, khiêm tốn kín tiếng, không lộ tài hoa, đó mới là đại trượng phu.”
Hồng Niệm nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Hải Thanh Mạc cẩn thận từng chút một ghé bên tai Hồng Niệm: “Hắn đang mắng sư phụ ngươi là loại ngu dốt! Hắn mới là đại trượng phu!”
Hồng Niệm vung nắm tay, tuy trong tay không có kiếm nhưng lại có một luồng kiếm khí đánh về phía Quân Cửu.
Quân Cửu phất tay áo một cái, dễ dàng hóa giải: “Tức là không đồng ý rồi? Thế còn vị tiểu huynh đệ này...” Quân Cửu nhìn qua Hải Thanh Mạc, thần sắc khá ái ngại, do dự một lúc lâu rồi cuối cùng mới nói: “Vị tiểu huynh đệ này có đồng ý gia nhập môn hạ Quân Kiến sơn ta không?’
“Ta? Ta á?” Hải Thanh Mạc chỉ vào mình, vẻ mặt hoang mang: “Không phải ngươi định để ta làm hạng tám đấy chứ?”
“Truyền nhân Tình kiếm, hậu nhân Thánh nữ.” Quân Cửu chỉ Hải Thanh Mạc: “Trông ngươi vô dụng như vậy, nhất định là đang giấu tài!”
Hải Thanh Mạc vỗ đùi: “Được thôi!”
“Không được, ta nhận lời gửi gắm của vương gia, đưa ngươi đi chuyến này là để ngươi tới Chính Khí minh bái sư học nghệ! Sao có thể gia nhập môn hạ Quân Kiến sơn được!” Hồng Niệm vội vàng la lên.
Quân Cửu hừ lạnh một tiếng: “Chính Khí minh lợi hại lắm à?”