Chúc Môn tọa lạc tại bên cạnh Tích Thủy Hồ, mà tòa thành đô ở trong đó được đạt tên là Tích Thủy Thành, nó được xây dựng bao quanh hồ nước này.
Vài gốc liễu là lướt, rủ bóng xuống mặt hồ, phong cảnh nhẹ nhàng, tĩnh lặng, dễ đi vào lòng người. Khí hậu ở Tích Thủy thành trong Cực Đình vương đô vẫn được coi là phù hợp với những người muốn đến đây nghỉ dưỡng, thả lỏng, hưởng thụ sự tĩnh lặng nhỏ nhoi giữa chống hoàng đô phồn hoa, náo động.
Cứ đi dọc theo Tích Thủy Hồ, đến khi không thể đi thẳng được, trước mặt mọi người sẽ là sơn đảo Chúc Môn. Gần nửa Tích Thủy Hồ đều thuộc quyền sở hữu của Chúc gia bọn họ.
Chỉ là hôm nay, càng gần Chúc Môn, âm thanh kèn xô na vang lên từ Chúc Môn ngoại đình, càng ngày càng lớn dần. Ngay khi Chúc Minh Lãng bước vào cửa, đập vào mắt hắn là vô số đèn lồng trắng, nhìn đến ghê người. . .
Một vài xe ngựa xa hoa, dừng ở nơi để xe dành cho khách trong đình, từng nhóm người tốp năm tốp ba tiến vào trong Chúc Môn, bọn họ không phải quan to cũng là quý tộc trong thành.
Trước cửa lớn là một đôi vợ chồng có mái tóc hoa râm, bọn họ sắc mặt âm trầm, cứng nhắc, chết lặng đứng đó, chỉ dựa vào một vài lễ tiết mà khách sáo nói chuyện với những người đến viếng. Đôi mắt bọn họ, trống rỗng vô hồn, tựa như người mất hồn mất vía, chỉ có thể máy móc lặp lại vài câu đơn giản, không giống người sống chút nào.
Người tới viếng, nối liền không dứt, cả đình đều chìm trong màu trắng tang tóc, tiếng kèn xô na, lễ truy điệu, . . .
Đây chắc chắn là một đám tang!
Tang sự của ai??
Chúc Minh Lãng vô thức bước nhanh hơn.
Hắn chạy đến đại môn, nhìn chăm chú vào đôi vợ chồng có mái tóc hoa râm kia.
Đôi vợ chồng này lúc đầu cũng không để ý thấy Chúc Minh Lãng, đợi đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của thanh niên trước mặt, đôi mắt tối tăm của bọn họ mới xuất hiện một chút ánh sáng.
“Bá phụ, bá mẫu……” Chúc Minh Lãng nhìn bọn họ, âm thanh bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không nói thành lời.
“Tiểu Lãng?” Đôi vợ chồng sợ chính mình nhận lầm người, không ngừng lặp lại hỏi người trước mặt.
Cuối cùng, đôi vợ chồng trực tiếp chạy đến bên Chúc Minh Lãng, chạm lấy người thật, cẩn thận phân biệt, tựa hồ chỉ khi cảm nhận được độ ấm trên người Chúc Minh Lãng, bọn họ mới có thể xác định người bọn họ gặp là người sống!
“Bá phụ, bá mẫu, hai người làm tang lễ cho ai vậy??” Chúc Minh Lãng hỏi.
Hiện tại, Chúc Minh Lãng có cảm giác, tin tức hắn sắp nghe được, cực kỳ không tốt.
Bá phụ Chúc Sơn và bá mẫu Bạch Hân của hắn, chưa từng có con nối dõi, bọn họ đối đãi với hắn không khác gì con ruột.
Về sau, khi gần 40 tuổi, Chúc Sơn cùng Bạch Hân quyết định nhận một cô nhi trong Chúc Môn làm con nuôi, đặt tên là Chúc Đồng.
Chúc Đồng từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tư chất tuy rằng không cao, nhưng vẫn luôn biết ơn Chúc Sơn và Bạch Hân, đối với người đường ca (anh họ) như hắn càng là tôn kính có thừa . . .
Chúc Minh Lãng nhìn đến từng dây lại từng dây đèn lồng trắng nối tiếp nhau, treo kín cả ngoại đình, lại nhìn đến dòng chữ màu trắng treo trên kia, đã cảm giác có chút không đúng.
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.”
Chúc Sơn vừa cười vừa khóc, gương mặt nhăn nhúm lại, rõ ràng vừa mới bi thống, chết lặng, hiện tại lại vì nhìn thấy Chúc Minh Lãng mà vui sướng kích động.
Biểu tình trên mặt Bạch Hân cũng là như vậy, hai người tựa như nhìn thấy đứa con của chính mình dạo chơi lâu ngày ở bên ngoài, cuối cùng cũng trở về nhà. Hai người vui vẻ giữ chặt tay Chúc Minh Lãng, tựa như chỉ cần hơi buông lỏng ra là hắn có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Bá phụ, bá mẫu, Chúc Đồng đâu rồi?” Chúc Minh Lãng lại hỏi.
Đúng lúc này, một vị nam tử điều khiển Cương Nham Giác Long tiến đến, hắn để râu che kín nửa khuôn mặt, tay cầm một cây quạt treo một mảnh ngọc bội, nhẹ nhàng phe phẩy.
Bên người hắn, là một thanh niên có đôi mắt đen nhánh, gương mặt lạnh lùng, y phục trên người thuần một màu đen.
“Sơn huynh, Sơn huynh, là xá đệ không đúng a, khuyển tử này của ta, bình thường liền dưỡng mấy con Long Thú có chút hung ác, quan trọng nhất chính là, hắn cũng thật sự không biết tiểu tử hoàng mao kia là con nuôi của Chúc Sơn ngài. vì vậy, hôm nay ta cố ý đến đây chịu đòn nhận tội, hy vọng Sơn huynh không cần thương tiếc tình cũ, ngài muốn xử lý khuyển tử như thế nào cũng được!” Nam tử để râu kia vẻ mặt đau đớn nói chuyện.
Chúc Sơn, Bạch Hân nhìn lại, phát hiện trên lưng thanh niên áo đen kia là một sợi dây xích đầy gai nhọn, gai nhọn chọc xuyên qua quần áo, đâm vào trong người hắn. . .
Chỉ là, việc chịu đòn nhận tội này, có ý nghĩa gì chứ.
Thương thế hắn nhận được, chẳng qua chỉ là một chút đau khổ của da thịt bên ngoài, lúc sau bôi chút thuốc lên liền có thể lành lại được. Còn Chúc Đồng lại vĩnh viễn nằm trong quan tài gỗ kia, lạnh lẽo mà tăm tối!
“Mong hai vị nén bi thương. Mỗi lần đại bỉ diễn ra, chuyện không cẩn thận làm mất mạng người cũng không phải là ít, Chúc Sơn lão ca cũng đừng vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí giữa Chúc Môn và Tử Tông.” Lúc này, một vị phu nhân, mặc áo bào tượng trưng cho đệ tử hoàng tộc tiến đến an ủi.
“Đúng vậy, mấy chuyện tỷ thí luận bàn này, thường xuyên gây nên thương tổn không lường trước được. Huống chi trận này, hai đứa nhỏ còn muốn nhất định phải phân ra thắng bại. Sơn lão ca, ngươi có việc gì khó khăn, cứ nói với Tử Tông chúng ra, Tử Tông chúng ta lần này đúng là có chút không phải.” Vị nam tử trung niên để râu kia lại nói.
“Kỹ năng không bằng người, sinh tử theo mệnh trời. Thưa các vị trưởng bối, ta biết ta không nên ra tay quá nặng, nhưng Mục Long Sư đôi khi cũng không thể hoàn toàn điều khiển Long Thú, khó mà kiềm chế được dã tính trong người bọn chúng. Nếu sau này, mỗi lần ta thắng, đều phải chịu đòn nhận tội như thế này, vậy hay là để ta tự vẫn tạ tội cho nhanh, mà các đại tông môn, tộc môn cũng đừng tổ chức mấy sự kiện tỷ thí này nữa!” thanh niên áo đen lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần oán khí.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuyên qua đám người, hắn dùng một tay giữ chặt yết hầu tên thanh niên áo đen này, niết đến xương cổ đều có chút rung động.
“Ta có vào đại lao, cũng không cần ngươi dập đầu trước cửa!” Chúc Minh Lãng bóp chặt bóp chặt yết hầu thanh niên này, quanh thân hắn hiện ra vô số lợi vũ màu trắng.
Từng sợi lông chim tựa như những lưỡi dao xoay tròn, bay xung quanh hắn, chỉ cần hắn ra lệnh, thanh niên hung thủ trước mắt liền sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ!
“Tiểu Lãng, tiểu Lãng, không thể, ngàn vạn không thể.” Lúc này, bá mẫu Bạch Hân chạy tới, vội vội vàng vàng bắt lấy tay Chúc Minh Lãng, ý bảo hắn buông ra.
“Ngươi là tên hỗn trướng nhà ai, dám to gan hành hung người vô tội giữa đường như vậy!” vị nam tử để râu kia giận tím mặt, nói xong, tay của hắn đập mạnh về phía Chúc Minh Lãng.
Lòng bàn tay của hắn hiện lên đồ án sinh động, tựa như một cánh cửa bị lửa lớn bao quanh.
Một đầu Thương Long toàn thân chìm trong ngọn lửa màu tím, mở to miệng, bay về phía Chúc Minh Lãng.
Bạch Hân thấy vậy, vội vội vàng vàng che trước mặt Chúc Minh Lãng, nhưng Chúc Minh Lãng lại dùng tay còn lại đẩy Bạch Hân ra, đôi mắt lập lòe tia sáng màu đỏ, khí thể tăng mạnh, tựa như ma thần giáng thế!
“Kiếm Linh Long.”
Ba chữ vang lên, một thanh kiếm bỗng phá không mà đến, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, thanh kiếm đã chém về phía Thương Long kia. Mọi người chỉ cảm nhận được, có một thứ gì đó vừa lóe lên liền bay về phía Thương Long.
Tử Diễm Thương Long kia kinh hãi tột độ, lúc đầu định bay ra nuốt Chúc Minh Lãng vào bụng, bây giờ lại không dám chui khỏi cánh cửa kia, co lại tựa con giun, chui vào trong Linh Vực.
“Tiểu Lãng, tiểu Lãng. . . . .” Bạch Hân lại chạy đến khuyên can.
Mà lúc này, toàn bộ người trong đình đều đổ dồn về phía này, đặc biệt là nhìn về phía Chúc Minh Lãng đang bóp cổ thanh niên áo đen.
“Đó không phải Chúc Minh Lãng sao???”
“Chúc Minh Lãng ngươi nói đến có phải là một tên kiếm tu lợi hại, con trai của Chúc Thiên Quan không?”
“Không phải mọi người đều nói hắn đã chết rồi sao?”
“Chúc Minh Lãng đã từng là tiểu ma đầu của hoàng đô đó, thậm chí một đệ tử hoàng tộc còn từng bị hắn chém đứt chân tay, đại đệ tử của Tử Tông, Hạo Thiếu Thông lần này chắc lại gặp xui xẻo rồi.”
“Ngươi nói gì đó, ngươi chắc không biết rồi, nghe đồn tiểu ma đầu này chọc giận ông trời, bị trời phạt, khiến một thân tu vi bị hủy hết, trở thành một phàm nhân tầm thường, xấu hổ không dám về nhà!”
Những người thực sự chạy đến khuyên can cũng không nhiều, đa phần bọn họ đều chỉ tiến lại gần để xem kịch hay.
Mấy chuyện bát quái giữa các tông môn, tộc môn trong hoàng đô này, còn ít sao?
Đến khi Cực Đình hoàng tộc nhúng tay vào, chuyện lớn đều có thể hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cuối cùng chỉ là xét đến thế lực nhà ai to hơn, ô dù nhà ai rộng hơn, bối cảnh nhà ai lớn hơn.
“Dập đầu đủ một trăm lần, nếu không, Chúc Minh Lãng ta hôm nay không ngại làm thịt cả ngươi, lẫn phụ thân ngươi ngay tại nơi này.” Chúc Minh Lãng ném mạnh tên tiểu vô tạp chủng này xuống đất.
Hạo Thiếu Thông gập người lại, kịch liệt ho khan, đỏ bừng cả mặt, trong lòng, lửa giận càng lúc càng lớn. Đợi đến khi đã có thể dừng lại được cơn ho, hắn mới đứng lên, chỉ tay vào Chúc Minh Lãng: “Ngươi là cái thứ gì, là huynh đệ kết nghĩa của tên Chúc Đồng chó má kia sao!”
Đúng lúc này, vị nam tử trung niên để râu mới vội vàng kéo Hạo Thiếu Thông đưa ra phía sau lưng mình để bảo vệ, hung hăng trợn mắt, ra dấu con trai tạm thời im lặng.
“Phụ thân, tên này muốn giết ta……”
“Câm miệng!” Hạo Dũng bỗng nhiên hét lớn, tiếng hét này làm Hạo Thiếu Thông kinh hồn sắc mặt tái nhợt, lùi mấy bước về đến bên cạnh vị Hoàng tộc phu nhân đang đứng phía sau kia.
Hạo Dũng hít sâu một hơi, lúc này mới ở trên mặt đôi khởi một bộ xin lỗi nói: “Nguyên lai là lừng lẫy nổi danh thiếu niên Chúc Minh Lãng, con trai của Chúc Thiên Quan. Lần này xác thật là do khuyển tử nhà ta trong lúc tỷ thí lệ khỉ quá nặng, thất thủ nên đã cướp mất tánh mạng Chúc Đồng, làm phụ thân, ta nhất định sẽ tự mình giám sát, làm con ta ở trước linh cửu của Chúc Đồng dập đầu tạ lỗi đủ một cái.”
“Chúc Minh Lãng?” Vị kia hoàng tộc phu nhân nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng từ trên xuống dưới đánh giá, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói, “Hừ, đã không còn là thiếu niên thiên tài của năm đó nữa rồi, ngươi thật cho rằng sau lưng có Chúc Thiên Quan và Chúc Tuyết Ngân chống đỡ thì có thể tự ý làm càn, muốn làm gì thì làm ở Hoàng Đô này hay sao.”
“Triệu phu nhân, ngươi lập tức cút, có thể cút bao xa thì lăn bao xa, nếu như còn lắm mồm thêm một câu nào nữa, làm cho Chúc Minh Lãng ta cảm thấy khó chịu, ta có thể cam đoan với ngươi, Triệu Tộc chắc chắn có thể kịp thời làm một hồi tang sự trong mấy ngày cuối tháng này.” Chúc Minh Lãng lạnh lùng đối với vị hoàng tộc phu nhân này nói.
Đều xem như là quen biết nhau từ lâu, Chúc Minh Lãng hắn cũng chẳng cần thiết phải khách khí với đám người này làm cái gì.
Cái vị Triệu Phu Nhân này, vậy là ỷ mình có thân phận Hoàng tộc phu nhân, dám đến đây chống lưng cho phụ tử Hạo gia ức hiếp bá phụ, bá mẫu của hắn, Chúc Sơn cùng Bạch Hân tuy chỉ là người bình thường, thế nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ được!
Tưởng rằng có thân phận thân thích Hoàng tộc liền có thể chèn ép đến trên đầu của hắn sao, nằm mơ giữa ban ngày!
“Ngươi……” Triệu phu nhân chỉ vào Chúc Minh Lãng, tức giận không nói nên lời.
Quan trọng nhất là, Triệu phu nhân cũng có chút kiêng kị Chúc Minh Lãng, chuyện chém đứt chân tay con cháu hoàng tộc, hắn cũng đã làm rồi, mà nhà mẹ đẻ của nàng, Triệu tộc cũng không phải là hoàng tộc.
Hắn nói muốn chém nàng, việc này, Chúc Minh Lãng cũng có thể làm ra được, mà hiện tại Chúc Thiên Quan vẫn còn ở đây, ai dám làm gì Chúc Minh Lãng chứ.
“Tiểu Lãng, ngươi trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, việc của Chúc Đồng, aizz, chúng ta đến gặp hắn lần cuối đã, lúc trước khi đi, hắn vẫn luôn muốn gặp được ngươi một lần. Mấy năm nay Chúc Đồng vẫn luôn nỗ lực tu hành, cũng vì để đuổi kịp bước chân của ngươi. . . Haiz, đến gặp hắn đi, trò chuyện với hắn một chút.” Bạch Hân vừa nói vừa lau nước mắt.
Nàng làm sao sẽ không tức giận đây, dù sao đó cũng là con nuôi của nàng, cũng là tình cảm mười mấy năm giữa bọn họ.
Nhưng bọn họ có thể làm được gì chứ.
Việc tử vong trong đại hội tỷ thí giữa các thế lực lớn, thật giống như lời của vị Triệu phu nhân kia vậy: Bản thân kĩ nghệ không bằng người, dù cho thua, hay mất mạng cũng không thể trách người khác.