"Chết rồi thì coi như xong." Chúc Minh Lãng cũng lười không muốn vác tên Triệu Dự này ra ngoài, cứ để mặc hắn ở đây cho đám sinh vật biển tùy ý cắn xé vậy.
Nhưng tiểu hoàng tử Triệu Dự hình như trong lúc thần trí không rõ lại nghe thấy câu này của Chúc Minh Lãng, cư nhiên tỉnh lại nhưng hắn đã quên mất nơi này là đáy biển.
Vì vậy ngay lập tức hắn uống vào vô số nước biển bẩn thỉu, trong tình trạng uống nước biển điên cuồng khiến cho bản thân bị sặc chết rồi!
Nhân tài a, tiểu hoàng tử.
Cái dáng vẻ cả người trương phồng lên trông như một con cóc này trông đáng yêu hơn vẻ dối trá, phách lối thường ngày nhiều.
Nhìn thấy hắn có dáng vẻ như sắp chết đến nơi nên Chúc Minh Lãng mới dùng một tay kéo tên hoàng tử bi thảm này đi về phía vùng trung du địa mạch, nhưng Chúc Minh Lãng cũng biết thân là một Mục long sư thuộc Vương cấp, thể chất của hắn cũng sẽ không yếu ớt như vậy, thế nên Chúc Minh Lãng rất từ từ kéo lê con cóc to lớn bị đánh cho sống dở chết dở này đi.
"Nao ~~~~~~~"
Nhưng vào lúc này, Thiên Sát Long lại phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp.
Nó nhìn chăm chú vào một khoảng không đen nhánh ngoài khơi, lúc này sừng ám tinh cũng vụt sáng lên, ánh sáng trắng xanh chiếu rọi, loáng thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh đang rẽ nước mà đến!
Lúc đầu Chúc Minh Lãng còn tưởng là con thuồng luồng hung ác ba chục ngàn năm tu vi kia, nhưng rất nhanh Chúc Minh Lãng đã ý thức được luồng khí tức đang ập đến này còn khinh khủng hơn con thuồng luồng kia nhiều.
Tốc độ rất nhanh không theo lẽ thường, hơn nữa còn là trùng trùng điệp điệp xé biển mà tới, Chúc Minh Lãng thấy đối phương trực tiếp giết tới đây, lập tức hắn không dám lơ là nữa.
Ném hoàng tử cóc ghẻ qua một bên, Chúc Minh Lãng đột nhiên rút kiếm, rạch thành một đạo tia lửa sáng lạng vô cực dưới đáy biển, sau đó kiếm hoa lửa này bắt đầu tách từ một thành hai, từ hai thành bốn rồi từ bốn tách thành vô số tia lửa!
Liệt hỏa kiếm hoa chém thẳng về phía thân ảnh đang rẽ sóng mà đến kia, một kiếm này khiến cả long cung như bừng sáng hẳn lên, cũng nhờ một kiếm này mà cuối cùng Chúc Minh Lãng cũng thấy rõ thứ đang tiến đến rốt cuộc là thứ gì!
Là một người!
Là một Thần phàm giả mặc một thân y phục màu vàng đồng, toàn thân được bao trùm trong một luồng hào khí kim sắc mỏng.
Chính khí võ tông!
Là cường giả trong tứ đại tông môn!
Luồng kim sắc chính khí quanh người đấu võ sư bắt đầu trở nên cường đại như thần thánh, như được một cỗ chum bao quanh người, hắn đi ngang qua liệt hỏa kiếm hoa của Chúc Minh Lãng, đạo kiếm hỏa của Chúc Minh Lãng tựa như va đập phải một vật chất kim loại gì đó vô cùng cứng rắn.
Hắn tung một quyền về phía Chúc Minh Lãng, sức lực của quyền này tựa như áp lực của một ngọn núi lớn đè xuống, tầng đá long cung gần Chúc Minh Lãng chợt trầm xuống, xuất hiện một dấu quyền vô cùng khoa trương!
Chúc Minh Lãng cũng là cường hãn, bản thân thuộc kiếm phái vậy nên cũng chưa từng sợ qua một Thần phàm giả nào khác!
Lấy bản thân làm trung tâm, tung ra một đạo kiếm hoàn mỹ, vòng kiếm lập tức tạo thành một liệt hỏa bát quái, cho dù Chúc Minh Lãng biết rằng tu vi của đối phương hẳn là cao hơn mình nhưng hắn vẫn cứng đối cứng như cũ!
Tên đấu võ sư này có sức lực vô cùng khủng bố, sợ rằng ngay cả một con Long Vương cũng sẽ bị một quyền của hắn đánh ngã trên mặt đất, Chúc Minh Lãng âm thầm kinh ngạc, một vùng hoang đảo như thế này, sao đột nhiên lại xuất hiện một cường giả bậc này, chẳng lẽ hắn cũng mơ tưởng đến dãy Thần Nhụy này từ lâu??
Kiếm khí liệt hỏa bát quái của Chúc Minh Lãng bị đánh tan, lúc này Chúc Minh Lãng cũng bỏ qua lớp phòng ngự, thân thể và kiếm trong tay đồng thời phóng lên trước!
Kiếm Thước!
Thân ảnh lóe lên, kiếm cũng phi ra, quá trình phóng lên của Chúc Minh Lãng hoàn mỹ lướt qua người tên đấu võ sư này, tránh được một quyền nặng như núi áp xuống, mà ngay lúc hai thân ảnh xẹt qua nhau, Chúc Minh Lãng vung kiếm rạch một đường trên lưng của đấu võ sư kia!
Chúc Minh Lãng vốn nghĩ là tên đấu võ sư này sẽ thu quyền lại để ngăn cản, nhưng không ngờ hắn lại cứ thế chịu một kiếm của mình, ngay sau đó hắn vọt tới tầng nham thạch dưới long cung, động tác mau lẹ bắt lấy hoàng tử cóc trương nước!
"Oanh!!!!"
Tầng nham thạch hóa thành bột mịn, sau khi đấu võ sư giả bộ oanh tạc Chúc Minh Lãng thì ngay lập tức đạp lên một mỏm đá bên cạnh rẽ sóng mà đi, hoàn toàn không có ý đánh nhau với Chúc Minh Lãng nữa.
Chúc Minh Lãng sửng sốt một hồi.
Hắn cứu tiểu hoàng tử Triệu Dự đi...
Thì ra là lão nô của tiểu hoàng tử Triệu Dự!
Dù sao là một hoàng tử thì vẫn ẩn giấu vài cao thủ hoàng triều để bảo vệ tánh mạng, đây xem ra là lá bùa hộ mệnh cuối cùng mà Hoàng vương đưa cho đứa con trai không biết trời cao đất dày này của mình.
Tiểu hoàng tử Triệu Dự xém nữa thì bị mình dìm nước biển chết.
"Làm người quan trọng nhất phải có lòng khoan dung, vị các hạ kiếm tôn đây xin đừng chấp nhất với một tiểu vãn bối." Mặc dù đấu võ sư đứng cách hắn rất xa nhưng âm thanh vẫn truyền qua đây một cách rõ ràng.
"Nếu ngươi khách khí đến tìm ta đòi người thì ta có thể giao ra cho ngươi, tốt xấu gì cũng là hoàng tử của Cực Đình hoàng triều sao ta có thể tùy tiện giết được, hoặc là ngươi đường đường chính chính quyết đấu với ta một phen, ta cũng có thể giao người cho ngươi. Nhưng hành động đánh lén này của ngươi thật khiến người ta cảm thấy trơ trẽn. Vũ tôn võ tông bây giờ cũng làm chó cho hoàng tộc sao?" Lời nói giễu cợt của Chúc Minh Lãng cũng truyền qua bên kia.
Tên đấu võ sư này hình như không nhận ra mình mà lầm tưởng mình là một kiếm tôn âm thầm bảo vệ trong Chúc môn tiểu nội đình.
Nhưng Chúc Minh Lãng đã đại khái biết được thân phận của tên đấu võ sư này, nếu không có điều bất ngờ nào khác thì hắn hẳn là vũ tăng sư phụ bị mình đánh văng trong lần thi đấu thế lực lúc trước, là một tên lòng dạ đê tiện mà giả đạo đức, không phải là thứ tốt lành gì.
"Các hạ, sau này gặp." Thanh âm cổ quái của đấu võ sư truyền đến.
"Lần sau mà gặp lão tử chém luôn cả lão cẩu nô tài nhà ngươi!" Chúc Minh Lãng mắng.
…
Thân ảnh vũ tôn Hà Hư Tử rạch nước mà đi lại đột nhiên thoáng rung một cái, suýt chút nữa đã phá một thân kim y chính khí của bản thân!
Lão cẩu nô tài...
Lời này nghe qua thật chói tai, lúc này sao Hà Hư Tử lại không cảm thấy bực tức cho được.
Nếu không phải thấy tiểu hoàng tử Triệu Dự sắp chết đến nơi rồi thì hắn thực sự muốn vung quyền lên giết hắn cho bằng được.
Kiếm tông!!
Đường đường là một vũ tôn võ tông, ở Cực Đình hoàng triều có mấy kẻ dám nói nửa câu bất kính với hắn??
Luận về tu vi, Hà Hư Tử đương nhiên hơn đối phương nhưng kết quả lại trúng một kiếm của đối phương còn phải nuốt xuống cục tức này...
Nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy máu của tiểu hoàng tử Triệu Dự...
Cũng tại thằng nhóc con chết bầm này, cứ nhất quyết gây chuyện thị phi, nếu không có sự nhờ vả của người khác, sao bản thân phải như một tên thái giám hầu cận theo đến đây chỉ để bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn chứ!
"Chỉ có điều tên kiếm tôn đó là ai, nghe giọng nói thì có vẻ rất trẻ." Hà Hư Tử cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ vấn đề này.
Đối phương thuộc kiếm phái chiến đấu.
Thanh kiếm trong tay cũng vô cùng phi phàm, hỏa diễm thần văn lưu chuyển.
Mà kiếm pháp hắn thi triển cũng vô cùng bá đạo cường thế, vũ tôn Hà Hư Tử chưa từng nghe qua có một vị kiếm tôn chiến phái ở gần khu vực Cầm thành này a!
Bây giờ những kiếm tôn hành tẩu trong Cực Đình đại lục này kỳ thực đều rất có danh tiếng, Hà Hư Tử biết được phân nửa trong số đó, những người khác chưa từng thấy qua nhưng đã nghe qua, duy chỉ có tên gia hỏa kiếm tôn này, dường như chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói qua.
…
Bên kia, kỳ thực thì Chúc Minh Lãng cũng lười đuổi theo.
Chủ yếu là do trong địa mạch còn có người cần cứu, trừ việc đó ra việc chặt đứt mệnh nhụy của Nữ Oa Long cũng vô cùng quan trọng, dù sao hỏa ngạch vẫn có thể dài ra được.
Chúc Minh Lãng lập tức quay trở lại trong hang địa mạch.
Đầu tiên hắn đỡ Chúc Dung Dung cùng đám người Chúc Vọng Hành đến nơi tương đối an toàn, sau đó đi về phía địa mạch Thần Nhụy, dựa vào sợi dây tâm linh mà tìm ra mệnh nhụy mấu chốt.