Sắc mặt của Doãn Diệu Tổ và Trần Lỗi Lạc trở nên tái nhợt, bọn họ nhìn Băng Thần Bạch Long thánh khiết cao quý đang bay lượn trên bầu trời, rồi nhìn lại Chúc Minh Lãng không chút nổi bật trong đám đông kia.
Cũng giống như lúc vừa biết được Chúc Minh Lãng chính là kẻ ăn mày, trong mắt tất cả mọi người đều lóe lên tia quỷ dị!
Vì sao người này lại có được một con Long sủng cấp Long Tướng chứ!
Chẳng phải hắn chỉ là một kẻ lưu dân hết ăn lại nằm ở Vu Thổ sao! !
Loại người ti tiện này, không phải muốn là có thể bóp chết ngay sao!
"Hắn chỉ có một người, chúng ta hợp lực lại, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta." Doãn Diệu Tổ nén sự ghen ghét oán hận xuống đáy lòng, quay sang nói với những Mục Long Sư khác.
"Chúc Minh Lãng này, không giống như trong lời đồn." Vị học viên có Lục Long trưởng thành nói.
"Cho dù vậy, hắn cũng không có tư cách đó, đừng quên những lời hắn nói, những người như chúng ta ngay cả tư cách kính ngưỡng nữ quân cũng không có, nói không chừng nữ quân bị hãm hại ở Vu Thổ, là do hắn bày kế, vì hắn thèm muốn nữ quân, cho nên mới nghĩ ra biện pháp ác độc này, nếu không sao hắn lại xuất hiện ở trong địa lao!" Doãn Diệu Tổ nói với tất cả mọi người.
"Đúng vậy, chắc chắn là do hắn bày mưu, làm bẩn danh tiết của nữ quân, sau đó lại dùng những thủ đoạn hèn hạ và bẩn thỉu để khống chế dư luận! Loại người này phải bị phỉ nhổ, loại người này không có tư cách ở lại Tổ Long thành và học viện Thuần Long cao quý nhất tại Ly Xuyên chúng ta!" Trần Lỗi Lạc lập tức hùa theo lời nói của Doãn Diệu Tổ.
"Nói đúng lắm, hắn nhất định là kẻ chủ mưu!"
"Có lý, nói có lý lắm!"
Tại sao lại là Chúc Minh Lãng xuất hiện ở địa lao, mà không phải là người khác? ?
Nhất định là có âm mưu!
Chuyện này không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều là âm mưu quỷ kế của Chúc Minh Lãng!
"Loại người ác độc này, không đang sống trên đời, giết chết rồng của hắn trước đi! !" Cũng không biết là ai đang lớn tiếng nói.
Hắn ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy Chúc Long bò lên từ trên mặt sông đóng băng.
Chúc Long ngẩng đầu lên, những chiếc vẫy hơi lóe sáng đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như ánh nắng gay gắt chói chang của mặt trời chiếu xuống mặt đất, rất nhanh ánh sáng vàng như ánh nắng mặt trời đó bao phủ cả dòng sông bị đóng băng này.
Mặt sông hòa tan, tầng lớp băng vỡ vụn, những con rồng bị bao vây trong lớp băng thật dày kia bắt đầu vùng vẫy, rất nhanh sau đó có vài chục Cổ Long có sức mạnh cường đại thoát ra khỏi mặt băng.
"Tất cả cùng tiến lên, một mình nó không thể chống đỡ được đâu!" Vị chủ nhân của Chúc Long đó lại lên tiếng lần nữa.
Chúc Long nhảy qua mặt băng, lập tức bên cạnh nó có nhiều hơn bốn năm con Cổ Long, những con Cổ Long này dưới sự chỉ đạo của Chúc Long mà lần lượt lao ra khỏi dòng sông, trực tiếp đánh về phía Băng Thần Bạch Long.
Chúc Long này, rõ ràng không có cánh nhưng lại có cơ thể dẻo dai, nhờ vào đó mà nó có thể bay vọt lên cao, tựa như một con rắn độc đang nhào cắn.
Bạch Khởi lập tức bay lên không trung, muốn tránh né đòn công kích của Chúc Long, nhưng Mãnh Tước Long và Huyết Sắc Dực Long xuất hiện ở gần đó, bọn chúng đánh xuống từ trên cao, khiến cho Băng Thần Bạch Long buộc lòng phải né sang chỗ khác.
"Vù vù vù! ! ! ! !"
Một cơn bão cát chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, tựa như một con Nê Giao bị vẩn đục, đánh úp về phía Băng Thần Bạch Long đang một thân một mình, khiến Băng Thần Bạch Long không có cơ hội thi triển ra những kỹ thuật đống băng cường đại kia!
Bao vây tấn công một hồi, Băng Thần Bạch Long chỉ có thể dùng da thịt của mình đỡ lấy một kích của Chúc Long.
Mà Chúc Long này, dĩ nhiên thực lực của nó cao hơn những con rồng khác không ít, vảy trên người nó phát ra ánh sáng cực kỳ chướng mắt, lúc nhìn chăm chú vào nó cũng tựa như đang nhìn thẳng vào ánh nắng mặt trời gay gắt. . .
Băng Thần Bạch Long bị bỏng mắt, nó không thể phán đoán chính xác được góc độ tấn công của con Chúc Long này.
"Bạch Khởi, đến chỗ của Hắc Nha đi!" Giọng Chúc Minh Lãng truyền đến.
Chúc Long càng tới gần, thì đôi mắt của Băng Thần Bạch Long càng đau, cho dù nó nhắm chặt mắt lại thì cũng không thể ngăn cản được ánh sáng màu vàng đó đâm thẳng vào mắt.
Hắc Nha trên mặt đất, mà trên mặt đất vẫn còn lại mười mấy con rồng, một khi nó bay thấp xuống, có lẽ nó phải chiến đấu trên mặt đất, nhưng Băng Thần Bạch Long sẽ bị đám rồng này bao vây.
Nhưng Bạch Khởi tin tưởng vào phán đoán của Chúc Minh Lãng.
Nó thu cánh lại, cuốn thành một luồng khí có hình dạng như hình nón.
Thân thể màu trắng chợt hạ xuống, hiển nhiên con Chúc Long đó không ngờ rằng Băng Thần Bạch Long sẽ đáp xuống đất, một kích vồ hụt, nó tìm kiếm thân ảnh của Băng Thần Bạch Long ở trên không.
"Nó đáp xuống đất rồi, nhanh lên, nhanh lên!!" Doãn Diệu Tổ liền hưng phấn, vội vàng thét lên với tất cả mọi người.
"Cẩn thận băng hệ ma pháp của nó, rồng của chúng ta không chống đỡ được ma pháp của rồng cấp Long Tướng!"
"Yên tâm, nó không có cơ hội đó đâu!" Trần Lỗi Lạc nói.
Con Nê Nham Thạch Long đứng trên mặt đất, chẳng biết từ lúc nào cái đuôi của nó đã chôn vùi xuống đất, đồng thời khuấy lên một hố lớn bùn cát!
"Rống! ! !"
Rít lên một tiếng, Nê Nham Thạch Long lợi dụng đất cát triển khai ra thuật khống chế, cát bụi bay lên từ trong hố bùn cát hòa quyện vào không khí, đồng thời dần dần chúng tạo thành một cơn bão cát vô cùng mạnh mẽ!
Dòng cát đó tựa như luồng không khí, bao phủ cả một vùng lớn, Băng Thần Bạch Long vừa mới rơi xuống mặt đất, thì nó liền bị cơn bão cát này bao vây ở bên trong. . .
Dòng cát cuồn cuộn, không ít lần va chạm vào băng vũ sương giáp của Băng Thần Bạch Long.
Ngay cả sương giáp mà chúng nó cũng không có cách nào phá nát được, thì tất nhiên cũng không thể đả thương được Băng Thần Bạch Long, chỉ là cơn bão cát này che lại ánh mắt của Bạch Khởi, khiến nó rất khó nhìn rõ tình huống ở xung quanh, cũng không thể phân biệt được kẻ địch lao tới từ hướng nào.
Ánh mắt đục ngầu, rất khó để khóa chặt mục tiêu, cho dù băng sương ma pháp có cường đại đến đâu, thì cũng không thể phát huy được tác dụng nếu không xác định được mục tiêu.
Huống chi, kẻ địch đang ở ngay bên cạnh, Băng Thần Bạch Long không có cách nào thi triển ra ma pháp ngâm xướng, phóng ra băng pháp trong phạm vi lớn như lúc trước!
Bên tai vang lên tiếng ầm ầm, cơn bão cát vô cùng ồn ào, Băng Thần Bạch Long không nghe rõ được động tĩnh ở gần đó.
"Bá! ! ! !"
Đột nhiên, phong trảo màu đỏ sậm lướt tới, nó đến từ góc nghiêng bên cạnh đôi cánh của Băng Thần Bạch Long.
Là Xích Trảo Tật Long, trong cơn bão cát này, Xích Trảo Tật Long có thể phát huy ra được đặc tính ẩn nấp của nó, mỗi một lần công kích đều nhắm trúng vào điểm yếu của Băng Thần Bạch Long, hơn nữa lại tấn công vào điểm mù của Băng Thần Bạch Long, nên nó không thể phản ứng kịp.
Băng Thần Bạch Long giương cánh ra, trong nháy mắt lông trên cánh ngưng kết thành áo giáp cứng rắn, đôi cánh tựa như một tấm khiên trắng, ngăn lại đòn tấn công bất ngờ của Xích Trảo Tật Long.
Nâng cái đuôi dài lên, ngay lúc Băng Thần Bạch Long muốn đập chết Xích Trảo Tật Long này, thì đột nhiên từng cây dây leo to lớn mọc ra từ dưới đất, chúng giống như những xúc tua săn mồi của bạch tuộc dưới biển sâu, chúng lao tới vừa nhanh lại mạnh mẽ . . .
Băng Thần Bạch Long không thể không từ bỏ Long Chập, nó nhanh như báo nhảy vọt ra khỏi những dây leo này.
Ánh mắt đảo quanh, trong cơn lốc xoáy này dưới tầm nhìn kém của Băng Thần Bạch Long, nó có thể nhìn thấy được một bóng hình to lớn, đang đứng cách nó chưa đến năm mét, bóng dáng hung mãnh kia đang tăng tốc lao về phía này!
Là con Lục Long trưởng thành! !
Thân thể của Lục Long cũng rất cường tráng, cho dù là băng sương chi giáp vô cùng cứng rắn của Băng Thần Bạch Long, thì cũng rất khó có thể đỡ được lực va chạm trực tiếp này, lúc này cũng không còn kịp sử dụng tường băng ma pháp để chống đỡ.
"Oh ~ ~ ~ ! !"
Ngay lúc Bạch Khởi không kịp tránh né, trong bụi cát có một con mãnh long to lớn lao đến, nó còn cường tráng cao lớn hơn cả Lục Long kia, uy lực va chạm cũng mạnh hơn nhiều.
"Ầm! ! ! !"
Lục Long nhìn thấy sắp đụng vào Băng Thần Bạch Long khiến nó bị thương, thì đột nhiên có một bóng đen hùng tráng lao tới chặn lại từ một hướng khác, Lục Long bay ra ngoài kèm theo tiếng kêu rên, nó bay vào trong đám cát bụi đục ngầu.
Tiếng vang rất lớn, cho dù Bạch Khởi không nhìn thấy, cũng có thể từ trong tiếng động này mà biết được con Lục Long đó bị đâm thê thảm đến thế nào, bay xa đến đâu.
Sau khi bóng đen va chạm vào Lục Long có hình dạng to lớn này, thân hình đó vẫn không hề nhúc nhích.
Nó đi lại gần Băng Thần Bạch Long, cơ thể đen nhánh đó giống như một đồi núi đá. . .
"Oh! !" Hắc Thương Bạo Long há miệng ra, răng nanh đen nhánh lộ ra ngoài, một dáng vẻ đắc ý vì nó đã ra mặt rất đúng lúc.
"Bạch Khởi, dùng gió thổi tan lớp cát bụi đi." Chúc Minh Lãng nói.
Chúc Minh Lãng không đứng ở phía xa, lúc này hắn đứng trên sống lưng của Hắc Thương Bạo Long, lúc hắn vừa nhìn thấy luồng cát bụi đó đang lan ra trong phạm vi lớn, Chúc Minh Lãng liền chạy về phía này, nếu như tầm nhìn bị che khuất hắn rất khó có thể khống chế được trận chiến này.
"Vù ~ ~ ~ "
Có người bảo vệ ở bên cạnh, cuối cùng Bạch Khởi cũng có thể ngưng thần điều khiển luồng khí ở xung quanh.
Con Nê Nham Thạch Long kia chẳng qua chỉ biết một chút về Trần hệ ma pháp, khả năng điều khiển gió của nó không thể so được với Băng Thần Bạch Long.
Ánh mắt sắc bén, Băng Thần Bạch Long liếc nhìn cơn bão cát đục ngầu ở xung quanh, mắt thường có thể nhìn thấy được có một luồng khí mạnh mẽ đang cuốn lấy dòng cát đó và tụ lại một chỗ!
Tụ lại một chỗ, để sức gió vốn chỉ đang tùy ý quấy nhiễu càng trở nên lớn mạnh hơn, cơn gió đục ngầu hoàn toàn biến thành một cơn gió lốc màu vàng.
Mà dòng khí di động, khiến cổ lực lượng này di chuyển ra khỏi khu vực xung quanh Băng Thần Bạch Long, rồi từ từ lan về phía Nham Nê Thạch Long! !
Trên con sông dài, chiến trường rộng lớn, một cơn gió lốc đầy đất cát mạnh mẽ lướt qua, vùng bãi cỏ nơi nó đi qua đều hư nát, Nham Nê Thạch Long nhìn thấy cơn bão cát không biết lớn mạnh gấp mấy lần đang bay ngược trở về, nó hoảng sợ muốn nhảy xuống sông để né tránh.
Nhưng dòng sông có chút đông cứng lại, vừa vặn nó nhảy trúng vị trí có lớp băng dày nhất, đầu đụng vào lớp băng, không chỉ bị đụng đến đầu óc choáng váng, mà cơn bão cát ở phía sau cũng đã đuổi kịp, ném nó lên trời cao.
"Rống rống! !"
Trên mặt băng, một con Tứ Túc Yêu Long vừa mới thoát ra khỏi lớp băng, nó muốn gia nhập vào chiến trường, thì nó chợt nhìn thấy một con Thạch Long bị quay vòng trên không trung cách mặt băng chưa tới hai mét.
"Rống? ?" Tứ Túc Yêu Long nâng lên móng vuốt muốn chạy trốn, kết quả lại bị trượt ngã trên mặt băng, ngay sau đó liền va mạnh vào Thạch Long.
Cú va chạm này, đầu rơi máu chảy không nói, cơn gió lốc mạnh mẽ kia lại thổi bay hai con rồng lên cao, cuốn lên trời cao!
"Ầm! ! ! ! ! Ầm! ! ! ! ! !"
Cuối cùng, bọn chúng ngã xuống dòng sông khác ở bên cạnh, vị trí rơi xuống cách những học viên Mục Long Sư không xa.
Trên mặt Trần Lỗi Lạc lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nê Nham Thạch Long của mình, hoàn toàn không ngờ được mình cứ bị loại như vậy.
Mà chủ nhân của Tứ Túc Yêu Long kia, thậm chí còn tát vào mặt mình một cái, rồi vội vàng thu hồi Tứ Túc Yêu Long bị ngã gãy xương vào trong linh vực của mình.
Mất mặt xấu hổ, thực mất mặt xấu hổ.
Tứ Túc Yêu Long của mình rốt cuộc đang làm gì vậy.
Bị đóng băng dưới mặt sông cùng với những con rồng khác, thật vất vả mới thoát ra được, thì lại bị cơn gió lốc lướt tới, thổi lên không trung, mà cơn gió này lại không phải hướng về phía Tứ Túc Yêu Long của mình. . .
Trận chiến cứ kết thúc như vậy.
. . .
Ps: Tuy là hơi trễ nhưng mà đã đăng đủ 5ch của hôm nay rồi, chỉnh lại đến chương này thì hơi khuya rồi, có chút buồn ngủ, nếu như chương này có sót lỗi gì mọi người thông cảm nhé!!!!