Cuộc sống thật như cơn sóng dữ, bất ngờ ập tới – cuốn theo từng phận người nhỏ bé trôi dạt giữa dòng chảy thời đại.
Tưởng rằng sẽ mãi cắm rễ ở một nơi quen thuộc, ai ngờ, hết lần này đến lần khác phải nhún nhường, lùi bước, cuối cùng bị cuốn đi như chiếc lá giữa sông đời.
Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, chỉ là thực tại ép người ta phải học cách gồng lên mà sống.
Mạnh Dương: “Tôi thích Đào Tử.”
Đào Tử: “Tháng tám rồi, phần cơm rơi cũng chẳng dễ kiếm.”
Mạnh Dương: “...”