“Chưa có khi nào tớ nghiêm túc hơn lúc này.” Tô Thanh Ngọc ra vẻ rất nghiêm túc. Biểu cảm này chính là biểu cảm khi cô dốc lòng muốn về quê làm cán bộ. “Con người luôn phải hy sinh vì ước mơ.” Cô kiên định một cách thần thánh.
Lý Tiểu Quyên há hốc miệng không biết nói gì. Cô ta cảm thấy so với bạn học Tô Thanh Ngọc, có phải tư tưởng của mình thật sự không tốt hay không. Dù gì cô ta cũng đã vì chuyện về nông thôn mà buồn rầu mấy ngày rồi.
“Bạn học Lý Tiểu Quyên, hay là chúng ta đổi cho nhau nhé.” Tô Thanh Ngọc nói lại một lần nữa.
“Hả, đổi, đổi được không? Không được, chuyện này không hay lắm đâu, chỗ tớ đi nghe nói nghèo lắm, cậu cũng biết tỉnh Hoa Nam đó không tốt mà, tuy gần với Hải Thành, nhưng thổ nhưỡng không tốt, sản lượng lương thực rất thấp, mấy năm trước còn có nạn đói, chỗ đó nghiêm trọng lắm.”
“Đúng, những nơi như này đối với tớ chính là nơi tốt cần tớ đến xây dựng.”
Lý Tiểu Quyên: “...”
Tô Thanh Ngọc biết chuyện này không nói rõ với Lý Tiểu Quyên được, cuối cùng vẫn phải cần đến người lớn nên kéo thẳng Lý Tiểu Quyên vào nhà: “Quyết định vậy nhé, đi đi đi, chúng ta vào trong nhà rồi bàn bạc đâu ra đấy.”
Lý Tiểu Quyên cứ thế mê muội dẫn Tô Thanh Ngọc vào nhà.
Nhà họ Lý không đông, anh cả Lý Tiểu Quyên kết hôn sớm, đã ở lại trong thành phố nhưng lại không sống ở nhà. Anh hai thì về nông thôn. Chỉ có Lý Tiểu Quyên sống cùng cha mẹ. Cha Lý là chủ nhiệm phân xưởng, trưa sẽ không về ăn cơm.
Hiện tại chỉ có mẹ Lý là ở nhà. Mẹ Lý biết bạn học của con gái mình nên tỏ ra rất nhiệt tình, còn khách sáo giữ Tô Thanh Ngọc ở lại ăn cơm: “Mấy đứa qua lại với nhau nhiều hơn nhé, sau này khó cơ hội gặp nhau nhiều được.” Nói rồi ánh mắt lộ ra nét buồn.
Tô Thanh Ngọc lắc đầu: “Cô đừng khách sáo, cháu đến đây tìm cô là để bàn chuyện quan trọng.”
Lý Tiểu Quyên nói: “Mẹ ơi, bạn ấy, bạn ấy đến để nói chuyện với mẹ ạ.”
“Với mẹ?” Mẹ Lý rất ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Ngọc.
Tô Thanh Ngọc trả lời: “Là thế này ạ, cháu muốn đổi nơi làm thanh niên trí thức với bạn Tiểu Quyên. Hiện tại cháu được phân đến nông trường Đông Giang, cô cũng biết chỗ đó khá tốt mà.”
“Đúng, môi trường ở đó rất tốt.” Con cái trong nhà sắp về nông thôn, những chuyện này bà ta đều đã dò hỏi rõ ràng rồi.
“Cháu không muốn đến những nơi tốt như thế, cháu muốn đến những nơi gian khổ hơn để báo đáp Tổ quốc.” Tô Thanh Ngọc tỏ ra oai phong lẫm liệt.
Mẹ Lý: “...” Bà ta nhìn con gái mình, dường như đang nói bạn học của con không phải đến đây để đùa giỡn đấy chứ.
Lý Tiểu Quyên nói: “Mẹ ơi, hình như bạn ấy rất nghiêm túc.”
“Vậy cũng không thể thế này được.” Mẹ Lý vẫn có giới hạn đạo đức, cảm thấy mình không thể hại cô bé này được, hơn nữa đứa nhỏ này có vẻ cũng rất hiền lành.
Tô Thanh Ngọc nói: “Thưa cô, thật ra nguyên nhân chính đó là ông nội cháu là lão thành cách mạng, cả đời đều cống hiến cho đất nước, cha cháu cũng là bộ đội. Họ luôn dạy cháu phải biết làm một người có ích cho xã hội, cho đất nước. Vậy nên cháu luôn muốn noi theo tính cách gan dạ của họ, có tinh thần cống hiến cho đất nước. Cháu không thể trở thành một người lính nên hy vọng bản thân có thể cống hiến cho đất nước ở những nơi gian khổ. Phấn đấu làm được nhiều hơn nữa.”
Nghe thấy hai đời nhà Tô Thanh Ngọc đều là bộ đội, mẹ Lý lập tức có chút kính phục, đồng thời hiểu được tâm tình của Tô Thanh Ngọc.
Một gia đình như vậy, tư tưởng giác ngộ đều sẽ khác với nhà người ta. Mẹ Lý cũng hơi động lòng rồi, bà ta cũng chẳng phải người không có tư lợi, con mình có thể đến nơi tốt hơn tất nhiên là chuyện tốt, nội tâm bà ta đấu tranh rồi hỏi: “Người nhà cháu…”
“Tất nhiên là ủng hộ ạ, thật ra cha cháu là chủ nhiệm hậu cần thuộc quân đội vũ trang Hải Thành, nếu ông ấy không muốn cháu về nông thôn, chắc chắn sẽ có cách nhưng người nhà cháu lại ủng hộ cháu về đó kiến thiết.”
Mẹ Lý không ngờ đến xuất thân của Tô Thanh Ngọc nên càng thêm phần kính phục. Người làm cha mẹ như vậy cũng quá chí công vô tư rồi, nếu đổi lại bối cảnh nhà bà ta là như vậy, chắc chắn sẽ không thể con gái bảo bối của mình về nông thôn đâu. Thà mình cực khổ chịu tội cũng được.
Bây giờ có sự lựa chọn của Tô Thanh Ngọc bày ra trước mặt, mẹ Lý bắt đầu bị dao động rồi. Nếu người nhà con bé đều đồng ý, chính con bé cũng tình nguyện, vậy tại sao không thể đổi chứ?
Tô Thanh Ngọc thấy mẹ Lý hơi dao động rồi nên nói thẳng: “Thưa cô, cháu biết có người muốn đổi nhưng cháu vẫn muốn hỏi bạn Lý Tiểu Quyên trước.”
Mẹ Lý rất ngạc nhiên nói: “Sao cháu lại muốn đổi với Tiểu Quyên nhà cô?”
Tô Thanh Ngọc thở dài: “Tất nhiên là có lý do ạ, Tiểu Quyên chắc là biết hồi còn đi học cháu không hay nói, người khác đều cảm thấy cháu khó gần, nhưng Tiểu Quyên lại sẵn lòng trò chuyện vài câu với cháu. Mấy năm qua cháu đều ghi nhớ, không cần biết Tiểu Quyên nghĩ gì, cháu vẫn luôn xem bạn ấy là người bạn tốt.”
Lý Tiểu Quyên kinh ngạc nhìn cô: “Cậu, cậu không cần làm thế đâu…”
Cô ta từng nói với Tô Thanh Ngọc một câu, nhưng đó chỉ là bình thường đụng mặt nhau thì chào hỏi thế thôi. Không ngờ Tô Thanh Ngọc lại xem trọng đến vậy. Còn nhường lại cho cô ta một nơi tốt như thế. Cô ta hơi xấu hổ, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.