Dù sao đi nữa, bà Tô làm chủ gia đình, Tô Thanh Ngọc cũng đỡ bị gò bó hơn, dù có về trễ vẫn sẽ được ăn cơm nóng, còn được cả nhà ngồi bên trò chuyện nữa. Tô Thanh Ngọc vừa ăn, vừa kể cho cả nhà nghe chuyện mình được lên chức.
“Hôm nay họp chính là vì chuyện này đây, vừa mới có quyết định.”
Bà Tô hết sức tự hào, cho rằng cháu gái mình mới tới đã được làm cán bộ, không hổ là con gái ruột của thằng cả, đã có tiền đồ là sẽ là có ích.
“Sau này mấy đứa học theo Thanh Ngọc cả đi, đây mới là đứa nhỏ triển vọng của nhà họ Tô chứ. Đâu có như mấy đứa, cứ như pho tượng đá, chẳng được tích sự gì.”
Trần Ái Lan tức đến mức suýt nữa đã không nhịn được mà cãi lại rồi. Nếu không vì vẫn đang mong chờ cha của Tô Thanh Ngọc nâng đỡ con mình, bà ta chắc chắn chắn sẽ không nhịn được mà cãi lại.
Dám nhục mạ con bà ta thế này, không thèm nể mặt người mẹ là bà ta, cũng không nhìn xem bây giờ ai là người làm chủ nhà họ Tô.
Bây giờ bà ta sẽ xem xem, chỉ cần không mong chờ gì được cha của Tô Thanh Ngọc, bà ta lập tức tách ra ở riêng, không chịu đựng kiểu cáu gắt vô cớ nữa.
Tô Diệp không kiêng nể như mẹ cô ta, trực tiếp nói luôn: “Bà nội, cái này thì có gì đâu. Chỉ là chức tổ trưởng thôi mà, chỉ quản lý mười người, không có chức quyền gì hết. Không tin bà cứ hỏi các anh đi.”
Tô Vệ Quốc ngại không nói gì. Đúng thật không phải cán bộ gì. Dù định dựa dẫm vào bác cả, anh ta cũng không thể làm trái lương tâm được.
Tô Vệ Dân không cần lương tâm, lập tức nói: “Cái gì mà không phải cán bộ? Tổ trưởng chính là cán bộ, quản lý mười người thì cũng là công việc quản lý. Dù sao vẫn tốt hơn là cái loại chẳng quản gì như em, Thanh Ngọc nhà ta lợi hại và thông minh lắm!”
Tô Thanh Ngọc cười nói: “Anh hai, anh nói nghe được đấy, có khiếu làm chuyện lớn, em cũng cảm thấy chức vụ này vô cùng tốt, rất thích hợp với em. Đây là khởi đầu sự nghiệp của em, có ý nghĩa rất lớn. Chờ em có sự nghiệp rồi, em nhất định sẽ hỗ trợ anh để cùng có một cuộc sống tốt.”
Tô Vệ Dân thầm nghĩ cô em gái này thật biết nói khoác nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ôi, anh trông cậy ở em, nhất định ngày đó sẽ đến. Anh phải dựa vào em gái anh để được sống tốt rồi.”
Tô Vệ Quốc và Tô Vệ Hoa: “...” Em/ anh hai mặt dày thật sự.
Ngay cả Trần Ái Lan cũng không nghe nổi nữa. Cảm thấy hơi mất mặt: “Được rồi, về phòng ngủ đi.”
Lời bà ta nói vẫn còn rất hiệu nghiệm, cả nhà họ Tô đều ai về phòng nấy, ngược lại bà Tô lại rất bực, cảm thấy bây giờ tuy đã sống chung nhưng bây giờ bà ấy vẫn như không được làm chủ nhà.
Đám nhỏ vẫn nghe lời vợ thằng hai hơn. Ngay cái chuyện đi ngủ vừa nãy cũng thế, bà ấy còn chưa nói gì, vợ thằng hai đã lên tiếng rồi, ai cũng nghe theo.
Lúc về bà ấy đã chạy đến phòng của Tô Thanh Ngọc để than vãn: “Thím hai cháu vẫn không hiểu quy tắc, bất hiếu.” Lại nói đến chuyện khi bà ấy còn làm người ở cho nhà địa chủ, ông bà già nhà địa chủ nói gì, người nhỏ hơn đều nghe răm rắp.
Tô Thanh Ngọc không ngờ ham muốn quyền lực của bà ấy lại lớn như vậy. Chuyện gì cũng muốn quản hết. Có thể là vì khi bà ấy còn nhỏ đã lớn lên trong nhà địa chủ, được chứng kiến người chủ là kiểu nắm quyền gia tộc nhiều rồi. Tô Thanh Ngọc thật sự vẫn không phải kiểu người nói năng có trọng lượng như thế.
Tình hình hiện tại của nhà họ Tô rất tốt, không cản trở cô, ở bên ngoài cũng được xem như chỗ dựa vững chắc của cô. Cái khác không nói nhưng người ở trong thôn sẽ không dám bắt nạt cô.
Cũng đủ rồi, còn về sau có cần lợi ích khác, muốn bọn họ bảo sao nghe vậy đều là những thứ cô không thể làm được lúc này.
Con người rất thực tế, cô không có tình cảm gì với họ, muốn người ta chỉ vì mấy câu đã nghe cô là chuyện không thể. Cô phải có được thứ có lợi để mọi người thấy, chỉ cần nghe lời của Tô Thanh Ngọc mới có thể sống được một cuộc sống tốt hơn. Khi đó không cần cô nói, tự nhiên sẽ nghe lời cô thôi.
Đương nhiên vẫn cần phải dỗ dành bà Tô rồi: “Bà ơi, mặc kệ người khác nghĩ gì, Thanh Ngọc nghe lời bà chẳng phải là được rồi sao? Ở cái nhà này, cháu và ông nội chắc chắn sẽ đứng về phe của bà.”
Điều này đã trực tiếp đưa chia hai bà cháu thành một phe, khiến phe đồng minh của bọn họ càng thêm vững chắc, đồng thời vạch rõ ranh giới với số người còn lại của nhà họ Tô.
“Chỉ có Thanh Ngọc nhà ta là hiếu thảo.” Bà Tô cảm thấy cháu gái mình thật sự là đứa trẻ có hiếu nhất Tô Gia Đồn này: “Mấy người khác chẳng là cái thá gì hết.”
Các thành viên khác trong nhà đồng loạt hắt xì thật to.
...
Ngày hôm sau, Tô Thanh Ngọc đi nhậm chức. Đừng tưởng chỉ là chức tổ trưởng thanh niên trí thức đi quản lý mười cô thanh niên trí thức, Tô Thanh Ngọc lại nghiêm túc xem đây là bàn đạp của mình.
Đối với người khác, cái này có cũng được không có cũng được, là một chức vụ không có quyền hành. Nhưng đối với Tô Thanh Ngọc, trên đời này không hề có chức vụ nào có cũng được không có cũng được, đã tồn tại thì sẽ có tầm quan trọng của sự tồn tại đó. Chỉ cần nắm bắt tốt là có thể biến nó thành chức vụ có ích.
Từ lúc sáng sớm, Tô Thanh Ngọc đã gọi mọi người ở điểm thanh niên trí thức đi nhận dụng cụ lao động, tranh thủ lúc phát dụng cụ, cô đã nói với mọi người sẽ để Cao Hiểu Hoa chịu trách nhiệm thống kê thông tin vào buổi trưa, yêu cầu mọi người cung cấp một vài thông tin chi tiết về bản thân.
Tô Thanh Ngọc còn đưa cho Tô Hiểu Hoa một bảng biểu do mình thức đêm để vẽ. Trên đó bao gồm các mục tên tuổi, trình độ học vấn, tài nghệ, sở trường, tính cách, sở thích.