Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 50: Nhờ giúp [Đã sửa]

Chương 50: Nhờ giúp [Đã sửa]

Cô mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, trong đó ghi lại toàn bộ cách thức liên hệ của các thanh niên trí thức trong huyện và cách thức liên hệ với người nhà của họ.

“Chị đã chọn rất nhiều, cha em lại từng bị người ta tố cáo, chị hơi do dự. Nói chung em không phải là sự lựa chọn tốt nhất.”

“Nhưng chị đã đồng ý là sẽ đổi công việc cho em mà.”

“Đúng, chị định để em đi cắt cỏ. Bác họ của chị là đại đội trưởng, chị sẽ làm việc với bác ấy, chắc chắn sẽ được thôi, hợp với em lắm.”

“...!!!” Chu Lâm không cam tâm tình nguyện, nếu không còn sự lựa chọn khác, cắt cỏ tất nhiên sướng hơn làm ruộng, nhưng nếu có thể làm công nhân, ai lại muốn làm đồng chứ. Cắt cỏ có khi lại gặp rắn rết chuột muỗi này kia! Cô ta phản bác: “Dù cha em bị người ta tố cáo thì vẫn là phó giám đốc. Với lại, em cũng đã về nông thôn rồi, người ta còn có thể nói được gì?”

Tất nhiên Tô Thanh Ngọc biết chuyện này, cha Chu Lâm bị tố cáo là vì nhà Chu Lâm có một nam một nữ, cha Chu không mong các con về nông thôn nên đã bố trí công việc cho con trai trước rồi lại chuẩn bị sắp xếp công việc cho con gái. Ông ta cho rằng mình là phó giám đốc nhà máy thép, quyền cao, không thành vấn đề, ai ngờ lại bị người ta tố cáo. Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu bị người ta tố cáo thành công, có khi còn bị mất việc ấy.

Anh trai của Chu Lâm thông minh, thấy tình hình như vậy bèn nhanh chóng kết hôn, do lo cha Chu thương con gái sẽ đẩy anh ta về nông thôn. Kết hôn rồi thì không thể về quê, bấy giờ chỉ còn lại Chu Lâm. Cứ thế Chu Lâm đã...

Tô Thanh Ngọc nói: “Còn chưa biết cha em như thế nào mà. Như này đi, trước hết cha em sẽ làm quân chủ lực, nếu ông ấy làm được, chị sẽ để em làm trợ lý, không cần làm mấy công việc tay chân, chỉ làm mấy công việc giấy tờ thôi. Mỗi ngày đều uống trà, đọc báo.”

Chu Lâm vừa nghe, hai mắt đã phát sáng. “Thật không?”

“Đừng vội mừng quá sớm, nếu không được, em sẽ phải đi cắt cỏ đấy.”

Chu Lâm: “... Chắc chắn sẽ được!”

Ba người bàn nhau xong, Tô Thanh Ngọc bèn bảo Chu Lâm viết thư cho gia đình. Trong thư, Tô Thanh Ngọc muốn ông Chu nghĩ cách khơi thông mối quan hệ ở đây, liên lạc với xưởng ở huyện để bọn họ có thể cho mượn máy móc để làm việc và nói rõ bọn họ chỉ làm nửa năm, không cần cứ làm mãi. Như vậy đồng chí Chu sẽ dễ làm việc hơn.

Chu Lâm nói: “Không sao, cha em sẽ không làm khó đâu.” Chỉ làm nửa năm thì sao mà được chứ, chẳng lẽ sau nửa năm lại đi làm ruộng ư?

Tô Thanh Ngọc nói: “Nói thì nói thế, làm rồi chẳng lẽ lại không để chúng ta làm tiếp hả? Cứ được việc rồi tính tiếp. Càng sớm thành công thì càng sớm khỏi cần làm ruộng, hay là em vẫn muốn dây dưa?”

Sự thật là cô không định làm mãi công việc này. Bởi vì trong toàn bộ kế hoạch của cô, việc này thật ra vẫn không phải là công việc lâu dài, chỉ là dùng để tạo dựng tiếng nói của cô trong đội mà thôi, để mọi người thấy được cô thật sự có thể đem lại sự thay đổi cho đội.

Có được quyền lực, cô mới có thể thực hiện kế hoạch khác.

Tất nhiên, Chu Lâm không biết ý định của Tô Thanh Ngọc, nhưng lại thấy lý do của Tô Thanh Ngọc rất có lý. Sự việc càng đơn giản thì càng dễ làm, phải sớm thoát khỏi cảnh cực khổ thôi.

Viết được mấy trang giấy, tay của Chu Lâm muốn rã rời. Chu Lâm nói: “Gọi điện luôn cho nhanh.”

Tô Thanh Ngọc nói: “Em vẫn muốn cha em bị người khác tố cáo hả? Điện thoại phải chuyển máy, sẽ bị người ta nghe lén đấy.”

“...”

Tô Thanh Ngọc đọc, Chu Lâm viết, mãi đến tận nửa đêm mới viết xong. Sau đó Tô Thanh Ngọc cầm thư và địa chỉ đi.

Trước khi đi còn dặn dò bọn họ tạm thời đừng nói chuyện này cho ai. Dù sao cũng phải chuyện quang minh chính đại gì, lỡ nói ra, ai biết được sẽ có kẻ xấu hãm hại hay không. Hơn nữa chuyện còn chưa thành, sau lại không được, nói ra người ta cười cho.

Cao Hiểu Hoa hơi lo: “Nhỡ đâu phía cha của Chu Lâm không được thì sao?”

Tô Thanh Ngọc nói: “Tớ vẫn còn phương án dự phòng, yên tâm đi.”

Phương án dự phòng của cô chính là cha của bạn học Lý Tiểu Quyên mà cô đã thay cô ta đến đây làm việc.

Cha của cô ta là chủ nhiệm của nhà máy may Hải Thành cơ mà. Đó là một nhà máy may lớn, chắc chắn có thể giúp được. Cộng thêm việc ơn nghĩa mà Lý Tiểu Quyên nợ cô, chuyện này tính ra khá công bằng.

Có điều Tô Thanh Ngọc không muốn tùy tiện sử dụng các mối quan hệ của mình nên mới đẩy sang Chu Lâm. Nếu chỗ cha của Chu Lâm thất bại, cô sẽ tự mình ra mặt.

….

Sáng hôm sau mọi người còn chưa đi làm, Tô Thanh Ngọc đã đến tìm Tô Hữu Phúc xin phép nghỉ để đến huyện gửi thư.

Bức thư này khá quan trọng, nếu đợi bưu tá đến lấy, không biết phải đợi đến bao giờ. Ngoài ra còn lo không biết trong quá trình gửi có bị thất lạc hay không. Thời đại này không thiếu những chuyện như thế. Phải hết sức cẩn thận, tốt hơn hết là tự mình đi gửi thì hơn. Vừa hay đội cũng có xe đạp có thể mượn dùng. Nhưng sau này vẫn cần đào tạo một chân sai vặt, không thể làm khổ bản thân được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch