Lúc ra khỏi khu tập thể, trên đường đi cô còn gặp được các cô dì ở cùng khu tập thể. Chuyện Tô Thanh Ngọc vì việc về nông thôn mà làm ầm ĩ đòi tuyệt thực phải đi viện được xem là một tin tức lớn của khu tập thể, ai ai cũng biết. Thấy cô trở về, mấy cô mấy dì đều quan sát cô.
Nhưng bình thường cũng không thân quen, cũng không nói gì, ngược lại chủ nhiệm Trương của Hội Liên hiệp Phụ nữ quận đeo băng tay đỏ cố ý đến chỗ cô nói chuyện. Dù gì cũng là chủ nhiệm Hội Liên hiệp Phụ nữ, các công việc của phụ nữ trong quận đều do bà ta chịu trách nhiệm, nữ thanh niên không về nông thôn, đây rõ là vấn đề tư tưởng rồi.
“Thanh Ngọc à, nghe nói cháu vì không muốn về nông thôn nên tuyệt thực, phải nhập viện đúng không?”
Tô Thanh Ngọc nghe thấy thế liền trả lời: “Không có chuyện đó đâu ạ, ai lại đặt điều thế chứ?” Dù có là thật thì cũng phải nói thành giả! Đây rõ là vấn đề tư tưởng, vấn đề lớn! Tô Thanh Ngọc kiên quyết dìm cái họa này xuống.
Chủ nhiệm Trương bị nghẹn: “Mọi người đều nói như vậy mà?”
Tô Thanh Ngọc trào dâng phẫn nộ: “Chắc chắn là có người đặt điều rồi! Hoàn toàn không có chuyện đó. Cô Trương, có người đặt điều sau lưng cố ý làm tổn hại đến danh dự của cháu! Ông nội cháu là bộ đội, cháu có thể làm chuyện này ư? Đây chính là sỉ nhục danh dự của gia đình bộ đội!”
Những người khác nghe thấy cô nói như vậy cũng vây quanh lại, vợ của đồn trưởng đồn công an quận nói: “Vậy là cháu không nhập viện ư? Cô mới gặp mẹ cháu đây, bà ấy còn nói cháu khỏe hơn rồi. Bà ấy không thể bịa ra được nhỉ.”
Chuyện nhập viện đúng là không thể giấu nổi, Tô Thanh Ngọc mặt không biến sắc: “Cháu có nhập viện, nhưng không phải do tuyệt thực. Thể chất của cháu rất yếu, cộng thêm luyến tiếc người nhà nên đổ bệnh thôi. Ai lại bịa chuyện cháu tuyệt thực vậy? Đây là chính sách của nhà nước, cháu kiên quyết ủng hộ chính sách của nhà nước, chấp hành mệnh lệnh của Đảng, đặt điều nói xấu, cháu phải đến ủy ban cách mạng kiện mới được!”
Nghe thấy Tô Thanh Ngọc lôi cả ủy ban cách mạng ra nói, gia quyến cán bộ đứng đây đều hơi mất tự nhiên.
Bọn họ đều đã góp chút sức vào quá trình lan truyền tin đồn đó. Chủ nhiệm Trương vội nói: “Làm gì có ai đâu, cháu đừng kích động. Chắc là người ta nghe nhầm, nếu không phải thì tốt rồi.”
Tô Thanh Ngọc buồn bã nói: “Cứ cho nghe nhầm thì cũng không được phao tin tùy tiện, cháu là thanh niên trí thức sắp về nông thôn giúp đỡ xây dựng nông thôn cơ mà. Không thể cháu vừa đi là danh tiếng của cháu cũng chẳng còn. Vậy thì cháu oan ức quá. Cô Trương, Hiểu Tinh nhà cô không phải cũng về nông thôn ạ? Cô cũng biết tình hình về nông thôn rồi đấy, chúng ta không thể để các phần tử trí thức vừa đổ mồ hôi vừa rơi lệ được, đúng không cô?”
“Đúng vậy.” Chủ nhiệm Trương đồng ý nói.
Nhắc đến con cái về nông thôn, người nhà của các cán bộ khác cũng đồng cảm sâu sắc, nhà ai mà chẳng có một hai đứa con về nông thôn, tình hình cụ thể ra làm sao đều biết cả.
Tiếng tăm thì hay đấy, nhưng cuộc sống khổ cực thì chỉ có người đó rõ. Bây giờ Tô Thanh Ngọc cũng đã trở thành một trong số đó, đối với người nhà các vị cán bộ ở đây, cô cũng là một đứa trẻ phải chịu cực khổ. Người ta sắp đi chịu khổ rồi mà còn bịa đặt như vậy, thật là ức hiếp người quá đáng.
Chủ nhiệm Trương nói: “Cháu yên tâm, cô sẽ điều tra rõ chuyện này cho cháu.”
Tô Thanh Ngọc thở dài: “Thôi ạ, cháu sắp phải về nông thôn rồi, cũng không chấp nhặt người ta nữa. Thanh giả tự thanh vậy.”
Chủ nhiệm Trương thở phào, nếu mà đi điều tra thật, vậy thì số người phao tin đồn sẽ nhiều lắm, ai mà chẳng đem chuyện này ra tám chuyện chứ, nếu thật sự phải điều tra thì đúng thật là rắc rối. “Thanh Ngọc, cháu đúng là đứa trẻ hiểu chuyện. À mà cháu đang đi đâu đây?”
“Dạ, không phải là cháu sắp về nông thôn sao? Cháu muốn đi gặp bạn học, bọn cháu sẽ cùng nhau lên kế hoạch xây dựng thông như thế nào.”
Chẳng phải chỉ là đi làm ruộng thôi à? Những người khác nghe thấy vậy thì cảm thấy Tô Thanh Ngọc vẫn còn quá trẻ, vẫn còn nghĩ chuyện nó màu hồng.
Tất nhiên, có thể nghĩ chuyện cày cấy tốt đẹp như vậy, rõ ràng cũng sẽ không vì chuyện về nông thôn mà tuyệt thực rồi.
Xem ra đúng là có khả năng chỉ là tin vịt. Sau khi Tô Thanh Ngọc đi, mấy người nhà của cán bộ cũng tụ lại một đám rồi rôm rả bàn về chuyện này. Sau đó tất cả đều cảm thấy, tin đồn này chắc chắn là do tự nhà họ Tô truyền ra ngoài, dù sao chuyện Tô Thanh Ngọc nhập viện cũng từ miệng nhà họ Tô nói ra mà.
Chủ nhiệm Trương nói: “Hình như là do Tiểu Tĩnh đúng không?”
Vợ đồn trưởng đồn công an nói: “Tô Tĩnh là chị con bé, không thể nào.”
“Không phải là cùng mẹ khác cha à?”
Ai đó nói ra điểm này. Mọi người lập tức ra vẻ rõ ràng cả rồi.
Chủ nhiệm Trương ho khụ khụ: “Được rồi, đừng đồn vớ vẩn nữa, chuyện trước đây chỉ là nhầm thôi, nếu để Tô Thanh Ngọc đi đến ủy ban cách mạng kiện thật thì mọi người ăn không hết đấy.”
Nhắc đến ủy ban cách mạng là ai cũng phải sợ ba phần nên sẽ ngậm miệng không nói gì nữa. Chỉ cần tự mình biết là được rồi.
Tô Thanh Ngọc không quản quản được bọn họ nghĩ thế nào, chỉ cần làm rõ tiếng xấu là được rồi, cứ cho không làm rõ được hoàn toàn nhưng cũng phải quấy đục nước, khiến sự thật trước đó biến thành thế nào cũng được.
…
Cầm theo chứng minh thư, Tô Thanh Ngọc vội vội vàng vàng đi đến Ban Thanh niên trí thức. Vừa đến nơi, cha Lý đã gọi bạn học ra, đối phương cũng là lãnh đạo của Ban Thanh niên trí thức, là kiểu lời nói có trọng lượng.
Sau khi xem xong chứng minh thư của Tô Thanh Ngọc rồi xác nhận nguyện vọng của cô, ông ta bày tỏ có thể giúp được. Chuyện này không tính là phiền phức. Muốn đổi từ chỗ tệ sang chỗ tốt thì khó vì đèn nhà ai nhà nấy rạng. Nhưng đổi từ chỗ tốt sang chỗ tệ thì lại dễ rồi. Hơn nữa chỗ tệ này còn là con gái của bạn học ông ta, sao có thể không giúp thuận nước đẩy thuyền chứ.
Trong hoàn cảnh cả hai bên đều đồng thuận, việc làm thủ tục rất nhanh chóng. Tô Thanh Ngọc rất nhanh đã từ nông trường Giang Đông trở thành thanh niên trí thức của một đội sản xuất lớn thuộc địa khu khá xa của tỉnh Hoa Nam.