Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 24: Giá thị trường thay đổi, hiện tại cần ba vạn linh thạch

Chương 24: Giá thị trường thay đổi, hiện tại cần ba vạn linh thạch


Vốn vẫn luôn tự nhận bản thân là một tên gian thương từ đầu đến chân, nam tử có tướng mạo tặc mi thử nhãn.

Nay nghe Cố Hàn nói lời này, gã nhất thời trợn tròn đôi mắt.

Ngọa tào!

Bản thân buôn bán nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ lớn lối đến vậy!

Mua đồ không trả tiền, trái lại còn muốn bọn hắn dâng mua mạng tiền?

Còn có vương pháp sao?

Còn có thiên lý sao?

Bất quá, khi nhìn đến thần sắc Cố Hàn, gã vững tin tiểu tử này không hề nói đùa, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.

"Tiểu tử, ta thấy khí độ của ngươi bất phàm, hẳn là truyền nhân của tông môn hoặc thế gia đại tộc nào đó, nhưng nơi này chính là Thiên Hoang thành! Nếu ngươi nhất định phải phá hư quy củ..."

Chớp mắt một cái, trung niên nam tử đổi giọng cực nhanh, lạnh lùng quát: "Động thủ! Giết hắn!"

Oanh! !

Trong khoảnh khắc, mấy cỗ sóng linh khí chung quanh bay thẳng lên, nhất thời hướng về phía Cố Hàn mà đến!

Kẻ dẫn đầu hung thần ác sát, thân thể khôi ngô, tu vi đã đạt tới Linh Cung cảnh thất trọng. Giờ phút này, hắn thuận tay nắm lấy một thanh nguyệt nha loan đao hiện ra hàn mang sáng chói, hướng thẳng đầu Cố Hàn bổ xuống.

Nhưng...

Âm thanh chém thẳng cùng huyết nhục vỡ tan trong dự đoán lại không hề vang lên, toàn bộ thế giới bỗng nhiên an tĩnh đến quỷ dị.

Thậm chí, mấy tên tu sĩ khác đang từ bốn phương tám hướng vọt tới Cố Hàn cũng đều sắc mặt ngốc trệ, động tác triệt để cứng ngắc tại chỗ.

"Chuyện này là sao..."

Đồng tử tất cả mọi người đều co rút lại, ánh mắt đồng thời hội tụ về một khu vực.

Chỉ thấy kẻ mạnh nhất trong số bọn chúng dốc toàn lực bổ ra một đao, giờ phút này cách đầu Cố Hàn chỉ còn vài centimet.

Nhưng dù tu sĩ này bạo phát uy thế bản thân, bộc phát ra đao khí vô cùng sắc bén... Đừng nói tạo thành uy hiếp cho Cố Hàn, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không thể chạm tới!

Tu sĩ cảm nhận được cự ly gần cỗ trùng kích lực khủng bố này, càng sớm đã bị chấn kinh đến tê dại cả da đầu.

Gã có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, quanh thân Cố Hàn còn quấn một loại lực trường pháp tắc kinh khủng nào đó. Khí tức bạo phát của chính mình khi chạm đến cỗ lực trường pháp tắc này đã hoàn toàn bị áp chế và giam cầm!

Trong con mắt mọi người phóng đại đến cực hạn.

Cố Hàn chậm rãi ngước mắt, đồng thời nâng lên một ngón tay không ngưng tụ bất kỳ lực lượng nào.

Bên tai vang lên thanh âm u lãnh tựa như Băng Ngục: "Chỉ có chút bản lãnh này, cũng đừng học người khác lừa bán trẻ con."

Thanh âm vừa dứt, ngón tay hắn đã chạm vào nguyệt nha loan đao của tu sĩ kia, sau đó khẽ búng một cái.

Đinh! !

Trong thiên địa tĩnh lặng, âm thanh va chạm thanh thúy giữa ngón tay và kim loại vang lên.

Rõ ràng chỉ là tiếng muỗi kêu yếu ớt, nhưng lại tựa như sấm rền giữa trời quang. Chuôi nguyệt nha loan đao được mua bằng trọng kim này còn yếu ớt hơn cả miếng băng mỏng, trong nháy mắt nổ tung thành vô số mảnh sắt vụn!

Thế nhưng, cỗ lực lượng bắn ra từ đầu ngón tay Cố Hàn vẫn chưa hề suy giảm.

Ngược lại, nó lan tràn không ngừng dọc theo cánh tay của tu sĩ kia, cho đến khi lan tràn đến mọi ngóc ngách trên toàn thân!

Phốc phốc! !

Tiếng xương nứt cùng huyết nhục vỡ tan vang lên rõ ràng khiến người ta ê ẩm răng hàm.

Trong sương máu bạo phát đột ngột, tứ chi của tu sĩ hắc bào kia từng khúc nổ tung, huyết nhục và cốt cách toàn thân bị phá hủy tàn nhẫn trong chớp mắt!

Toàn thân gã thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhất thời nổ tung thành huyết vụ đầy trời!

Đến khi đoàn huyết vụ này nổ tung chừng vài nhịp thở.

Tiếng kêu thảm kinh khủng xé tim xé phổi, lại tràn ngập vô cùng mới vang lên.

Nhưng không phải do kẻ nổ thành huyết vụ đã hoàn toàn thần hình câu diệt kia phát ra, mà chính là trung niên nam tử tặc mi thử nhãn cùng mấy người khác đồng thời phát ra.

Trên mặt mấy người đã hoàn toàn không còn vẻ âm ngoan lúc trước, thay vào đó là vẻ trắng bệch hoảng sợ tột độ.

Hai chân sớm đã nhũn ra như bùn nhão, ngã xuống đất.

Thậm chí, vì quá mức chấn kinh, ngũ quan biến dạng trong sự vặn vẹo cực độ, sâu trong con ngươi tràn đầy kinh hãi và khó tin, linh hồn cũng bị chấn kinh đến gần như nổ tung.

Kẻ kia khi còn trẻ từng là một phương thiên kiêu của tông môn, vì phạm phải vài chuyện nên cuối cùng bị trục xuất.

Sau đó, gã lại bỏ ra nhiều tiền mời đến để sai khiến.

Tu vi Linh Cung cảnh thất trọng, đặt ở toàn bộ Bắc Hoang thành đều có chỗ đứng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân gã có thể làm ăn lớn như vậy.

Nhưng hôm nay, cường giả mà bản thân bỏ ra nhiều tiền mời tới lại bị... nam tử áo trắng trước mắt búng một ngón tay cho chết!

"... ! ?"

Lạc Bạch Chỉ sớm đã nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nàng rút trường kiếm, muốn gấp rút tiếp viện Cố Hàn. Khi chứng kiến cảnh này, cả người nàng nắm chặt kiếm, ngơ ngác kinh ngạc như pho tượng gỗ đứng tại chỗ, căn bản không thể tin vào một màn đang diễn ra trước mắt.

Khi nàng xông vào đã thấy kẻ mạnh nhất trong mấy tên tu sĩ đã nổ nát thành huyết vụ đầy trời.

Nàng tuy không thấy rõ Cố Hàn rốt cuộc đã xuất thủ như thế nào.

Nhưng có thể khẳng định, sư huynh tuyệt đối đã kết thúc chiến đấu trong nháy mắt với tư thái nghiền ép!

Thế nhưng người kia là tu sĩ Linh Cung cảnh thất trọng!

Chẳng phải sư huynh mới chỉ là Linh Cung cảnh tứ trọng sao?

Dù thiên phú trác tuyệt, muốn giải quyết cũng cần tốn chút thời gian chứ?

"Đại nhân... Vừa rồi đều là hiểu lầm cả thôi!"

Trung niên nam tử dẫn đầu triệt để sợ hãi, trán rịn mồ hôi lạnh, vội vàng kinh hoảng lên tiếng: "Nếu đại nhân muốn mang người này đi... Cứ mang đi là được! Không cần linh thạch..."

Nhưng khi thấy nụ cười thâm ý của Cố Hàn, trung niên nam tử lại vội vàng đổi giọng.

"Vừa rồi là chúng ta có mắt như mù mạo phạm đại nhân! Chúng ta nguyện bồi thường đại nhân ba nghìn linh thạch!"

"Không, trước đó các ngươi ra giá mua mạng là ba nghìn linh thạch."

Cố Hàn khẽ cười lắc đầu, nói: "Hiện tại giá thị trường thay đổi, cần ba vạn linh thạch."

Nghe được lời này, trung niên nam tử nhất thời trợn tròn mắt.

Cái gì cơ! ?

Mở miệng ra đã đòi ba vạn linh thạch! ?

Sao ngươi không đi cướp luôn đi!

Nhưng lời đến khóe miệng lại lập tức bị gã nuốt lại.

Chẳng phải gia hỏa này đang cướp bọn hắn sao?

Trong mắt trung niên nam tử lóe lên một tia quyết tuyệt, nghiến răng nói: "Được... Đại nhân chờ một lát, ta sẽ lấy cho ngài..."

Nói chuyện, tay phải của gã thập phần kín đáo, giống như vô ý mò tới hông mình.

Cùng lúc đó, những kẻ còn lại vốn bị sự cường đại của Cố Hàn uy hiếp cũng liếc nhìn nhau trong bóng tối, quyết định tiến hành một canh bạc liều chết cuối cùng.

Ba vạn linh thạch hoàn toàn là một con số trên trời đối với bọn hắn.

Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái!

Chớp mắt một cái, trung niên nam tử trực tiếp rút ra một khối ngọc bội từ bên hông, dùng lực bóp nát.

Một lực lượng đặc thù phong ấn bên trong ngọc bội trong nháy mắt tạo nên trên người gã.

Khí tức toàn thân gã kịch liệt tăng lên trong chớp mắt.

Nhưng gã không hề toàn lực xông về Cố Hàn.

Mà đem toàn bộ lực lượng gia trì lên tốc độ, giống như một mũi tên xé rách trường không, hướng thẳng đến Hàn Mộng Dao bên cạnh Cố Hàn chộp tới!

Gã biết mình tuyệt đối không thể là đối thủ của Cố Hàn, cơ hội sống sót duy nhất là bắt Hàn Mộng Dao làm con tin, uy hiếp Cố Hàn, đảo khách thành chủ!

Mấy người còn lại cũng lập tức hiểu được ý đồ của chủ tử, đồng thời bạo phát tu vi, cố gắng hết sức thu hút sự chú ý của Cố Hàn từ bên cạnh.

"Sư huynh cẩn thận!"

Lạc Bạch Chỉ kinh hô một tiếng, vung kiếm tiến lên muốn gấp rút tiếp viện.

"Ta không cần phế vật giúp đỡ."

Cố Hàn chỉ lạnh lùng nói một câu, cắt ngang động tác của Lạc Bạch Chỉ.

Coong!

Âm thanh ngân vang của Thanh Vân kiếm vang lên, một thanh trường kiếm lưu chuyển hàn mang sắc bén nhất thời lướt ra từ trong vòng xoáy không gian. Mang theo uy thế không gì sánh kịp, thậm chí không cần Cố Hàn tận lực xuất thủ huy động, nó đã tự mình phá không, đâm xuyên, bổ kiếm, chém ngang!

Bá bá bá! !

Trong tiếng nổ vang liên hồi do từng đợt không khí bị cắt chém phá toái không ngừng.

Trong đêm đen, dường như có vô số tia sáng chói mắt đang chồng lên xen lẫn, hóa thành một tấm kiếm võng do kiếm khí tung hoành giao thoa!

Đến khi đạo kiếm quang cuối cùng bùng lên như sao chổi giữa đêm dài.

Toàn bộ thế giới lại lâm vào tĩnh lặng, sở hữu kiếm quang giăng khắp nơi cũng dần lắng xuống tiêu tán.

Thần kiếm trở vào vỏ, tự mình lơ lửng bên cạnh Cố Hàn.

Gió lạnh thổi qua, một lần nữa nhấn nút tạm dừng của thế giới.

Két...

Ngay sau đó, một âm thanh rợn người, tương tự như huyết nhục lưu động vang lên, một màn khiến người ta tê dại da đầu xuất hiện!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch