Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa

Chương 1593: Đường Nguyệt Dao: Anh ấy vẫn rất tốt!

Chương 1593: Đường Nguyệt Dao: Anh ấy vẫn rất tốt!




Đường Nguyệt Dao ngẩn người một chút, giọng điệu hơi thẹn thùng: “Vậy. . .vậy tôi nhận! Cảm ơn!”

Với tính cách lạnh lùng của nàng mà lại nói lời như vậy!

Cảm giác cực kỳ khó chịu!

“Diệp tiên sinh, anh đối xử với Đường tiểu thư tốt thật! Cơ duyên như vậy mà cũng có thể tặng cô ấy!” Triệu Tinh Uyển nhìn hai bên một chút, hé miệng cười nói: “Đường tiểu thư, chúc mừng cô!”

Đường Nguyệt Dao liếc mắt nhìn qua một chút, liền vênh khuôn mặt xinh đẹp như ngọc sứ lên, rồi mặc kệ Triệu Tinh Uyển.

Triệu Tinh Uyển nhặt khối ngọc gãy ở trên bàn lên, quan sát cẩn thận một phen: “Không ngờ truyền thuyết lại là thật, khối ngọc này thật sự có sức mạnh thần kỳ, cũng không biết nó có lai lịch gì, nghe nói, loại ngọc này không chỉ có một khối, trước kia nó cũng từng xuất hiện.”

So với cỗ sức mạnh thần bí kia, nàng càng cảm thấy hứng thú hơn về lai lịch của khối ngọc này.

Khối ngọc này, rốt cuộc là sản phẩm của văn mình tiền sử, hay là sản phẩm của sức mạnh siêu tự nhiên đây?

“Đáng tiếc!” Ngay sau đó, nàng lắc đầu, đặt khối ngọc xuống.

Nàng nhin về phía Diệp Mặc, mỉm xười xinh đẹp: “Diệp tiên sinh, tôi phải đi rồi, hai tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi, còn phải về ăn tết nữa! Tôi quen ăn tết ở nước ngoài rồi, nhưng tôi tin rằng, chúng ta rất có duyên, chẳng mấy chốc sẽ gặp lại thôi.”

Triệu Tinh Uyển nói xong, trợ lý liền lấy hành lý ra, đưa cho nàng một cái áo choàng để nàng mặc vào.

“Tạm biệt, sau này còn gặp lại!” Diệp Mặc vẫy tay chào, cầm hộp ngọc lên, rồi dắt hai đứa bé đi ra ngoài.

Đám người Triệu Tinh Uyển leo lên xe đi trước.

Lúc này, Trần Thiên Hạo vẫn còn cảm thấy rất khó chịu: “Sư muội, sư huynh đây thật sự vui mừng thay cho muội đấy! Ai, Sao huynh có thể ghen tị chứ! Không ghen tị chút nào! Tuyệt đối không ghen tị, thật mà! Sư huynh đi trước đây, sang năm có cơ hội liền gặp lại đi!”

“Đường tiểu thư, hẹn gặp lại!” Uông Tiểu Đường nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt, rồi cũng leo lên xe.

Đường Nguyệt Dao đưa mắt nhìn xe đi xa, lại quay người nhìn qua, thần sắc có hơi ngượng ngùng, cặp mắt vẫn luôn lạnh lùng kia đã nổi lên một tia thẹn thùng: “Tôi. . . không đi với anh đâu, xe của tôi ở bên kia.”

Hai tay nàng để sau lưng, những ngón tay ngọc trắng nhạt nhẹ nhàng xoắn lại, trái tim nhảy thình thịch, giống như một thiếu nữ hoài xuân đang thẹn thùng.

Thầy đối phương nhìn qua, quan sát vài lần ở trên người mình, gò má của nàng đã hơi nóng lên, ấp úng hỏi: “Anh. . . anh nhìn cái gì nha?”

Diệp Mặc nói: “Có thấy không thoái mái ở đâu không?”

“Không có! Đều rất tốt!” Nàng nhếch môi đỏ, dịu dàng nói, trong lòng lại thấy rất vui vẻ.

Diệp Mặc lại hỏi: “Sẽ không xung đột chứ?”

Người ngọc vô thức lắc đầu, sau đó lại a một tiếng, ý thức được là Diệp Mặc đã biết: “Không biết nữa! A? Anh biết?”

Diệp Mặc nói: “Ừm! Không phải sư huynh của cô đã tiết lộ ròi sao, mà đêm đó. . .tôi cũng nhìn thấy rồi, ở trên lưng cô đúng không?”

“Ừm! Đúng rồi!” Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ bừng, nóng bỏng lên.

Chuyện buổi tối hôm đó, thật sự là mắc cỡ chết người!

Nàng mở miệng giải thích một chút: “Đó là sư phụ truyền cho tôi, tôi cũng không biết lai lịch chính xác của loại sức mạnh này là gì.”

Diệp Mặc gật đầu, ôm hai đứa bé lên, nói tạm biệt rồi đi về phía xe của mình.

Đường Nguyệt Dao đứng tại chỗ, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Chờ đã, anh. . . anh thích mùi nước hoa gì?”

“Nước hoa?” Diệp Mặc hơi giật mình.

“Đúng thế! Họ Triệu kia nói, anh rất thích mùi trên người cô ta, còn nói cái gì mà ngửi một lần, cả đời khó quên được!” Nàng quay mắt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Mặc.

Diệp Mặc sửng sốt một lúc, lại bật cười nói: “Nào có chứ!”

Đường Nguyệt Dao vênh mặt lên, bướng bỉnh nói: “Rõ ràng là có, cô ta đã nói như vậy, tôi cũng từng ngửi thấy, rất dễ ngửi, nên cũng không trách anh!”

Diệp Mặc giải thích: “Chỉ là khứu giác của tôi hơi nhạy cảm thôi, nước hoa của Triệu tiểu thư lại là loại đặc chế, cho nên có ấn tượng sâu hơn người khác thôi.”

Đúng là hắn không quên được cái mùi kia, nhưng nếu nói rất thích, hoặc là cả đời khó quên thì sẽ có nghĩa khác!

“Được rồi! Nhưng anh chưa nói anh thích mùi gì?”

Diệp Mặc cười nói: “Không đặc biệt yêu thích mùi nào cả! Mà cô đã rất thơm rồi, không cần xịt nước hoa!”

“A? Có. . .có sao?” Nàng khẽ giật mình, khuôn mặt lại nóng bỏng, lại đỏ bừng lên vì quẫn bách.

Nàng rất thơm sao?

Anh ấy ngửi qua rồi?

Quả nhiên là một tên háo sắc, thế mà lại ngửi trộm mùi trên người nàng, nhưng mà cũng đúng nha, mình đã đứng gần anh ấy rất nhiều lần rồi, đương nhiên sẽ ngửi được, có điều, nào có mùi gì chứ, không thơm chút nào mà!

Được rồi, trở về lại hỏi Lâm Lâm đi, Lâm Lâm biết nhiều như vậy, chắc chắn cũng biết anh ấy thích loại nước hoa nào.

Nước hoa nha, xịt một chút cũng được, không có gì cả.

Trong khoảnh khắc, nàng đã nghĩ đến rất nhiều thứ.

“Tôi đi đây!” Nàng quay người, vẫy tay chào, nhanh chân bước đi về phía xe của mình.

“Đi thôi!” Diệp Mặc đưa mắt nhìn nàng rời đi, sau đó đưa bọn nhỏ lên xe, lái xe về nhà, sau đó, hắn chữa trị khối ngọc kia một chút, rồi mới liên hệ với Trác Tâm Nghiên, chẳng mấy chốc đội trưởng Vương kia liền đi đến mang ngọc đi.

Khi đi ra ngoài, đội trưởng Vương vẫn rất mờ mịt, lại nghĩ mãi mà cũng không hiểu, vì sao vị Diệp phủ thủ này lại có thể tìm được thứ này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch