Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 44: Thái Thần

Chương 44: Thái Thần




Hắn chậm rãi đứng dậy, chân khí cổ động long bào, khí tức toát ra để mắt thường có thể nhìn thấy, như có một đầu rồng hơi mờ quấn quanh thân thể của hắn.

Tất cả mọi người khẩn trương, các võ tướng thì âm thầm kinh hãi, Mạnh Thu Hà rời khỏi Long Khởi quan cũng đứng ở trên điện, trong lòng hắn cảm thấy rung động.

- Hoàng đế lại có công lực như vậy...

Trong lòng Mạnh Thu Hà rung động suy nghĩ, thân là Võ trạng nguyên, hắn tự nhận võ công cao cường, trong lòng xem thường hoàng tử, xem thường hoàng đế, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn mới ý thức đực vị hoàng đế đã đánh xuống thiên hạ mênh mông trước mặt cũng không phải là phàm phu.

Khương Uyên quét nhìn tất cả mọi người, lạnh giọng nói:

- Trong hoàng thành chết rất nhiều người, trẫm muốn số lượng đầu giống nhau tới đền tội.

Tất cả mọi người nghe được trong lòng rụt rè, Khương Uyên thật dám giết người, vô luận quan cao bao nhiêu đều có thể bị chặt đầu.

- Truyền Tông Thiên Vũ.

Khương Uyên lần nữa mở miệng, Lý công công lúc này ngẩng đầu, cao giọng thuật lại lời hắn, công công ngoài điện nghe được lời truyền, theo đó thuật lại, một tiếng tiếp theo một tiếng.

Tông Thiên Vũ, võ lâm chí tôn hiện thời, lực áp quần hùng thiên hạ, dùng võ công tuyệt đối trèo lên đỉnh võ lâm.

Văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau, bọn hắn dồn dập quay đầu nhìn về phía ngoài điện, điện ngoài Kim Loan là một đầu cầu thang mấy trăm bậc, hướng xuống là hoàng môn nội thành, lại là quảng trường diễn võ to lớn.

Chỉ thấy một đạo thân ảnh như quỷ mị lao đến, hắn tựa như đang không ngừng thuấn di, một bước mấy trượng, không đến năm hơi thời gian đã đi vào điện, sau khi vào điện, cước bộ của hắn chậm dần, không còn quỷ dị, mà là như phàm nhân dạo bước tiến lên.

Hắn tiến vào trong điện, khom lưng hành lễ.

Hắn không có quỳ xuống.

Tông Thiên Vũ một bộ áo bào trắng, tóc trắng mi trắng râu bạc trắng, thể cốt cứng rắn, hai đầu lông mày lộ ra vẻ ngạo khí, híp mắt bễ nghễ nhìn văn võ hai bên.

Khương Càn nhíu mày, hết sức không thích ánh mắt của hắn.

Khương Minh thì nóng bỏng nhìn chằm chằm Tông Thiên Vũ.

- Kể từ hôm nay, thiết lập Thiên Vũ giám, phàm là quan viên ngũ phẩm trở lên sẽ đề cử hai đệ tử vào Thiên Vũ giám tập võ, Thiên Vũ giám ngoại trừ truyền võ, còn cần truy xét án Ma Môn.

- Thiên Vũ giám, chỉ nghe lệnh của trẫm.

Khương Uyên nói một câu một chầu, quyền lực lớn lao rơi vào trên người Tông Thiên Vũ, dẫn tới văn võ quan viên ghen ghét mà lo lắng nhìn về phía hắn.

Tông Thiên Vũ chắp tay hành lễ, nói:

- Tại hạ lĩnh mệnh.

...

Khai Nguyên năm thứ mười chín, năm vừa rồi kết thúc, Kinh Thành đã nhấc lên gió tanh mưa máu, hai trăm vị quan sai lớn nhỏ bị chém giết bên đường, giảm bớt kêu ca.

Lúc Trần Lễ bái phỏng Khương Trường Sinh, nói đến việc này, hưng phấn đến đen, khen to bệ hạ long uy to lớn, đáng tiếc duy nhất chính là Lý công công không có chết.

Hắn còn nói chuyện của Thiên Vũ giám, bây giờ Thiên Vũ giám trở thành tồn tại làm người nghe tin đã sợ mất mật nhất trong kinh thành, bởi vì bọn họ là thanh đao của Thiên Tử, mạnh như mãnh tướng khai triều, sau khi bị hoàng đế định tội muốn chạy trốn, cũng bị Tông Thiên Vũ bắt, nghe nói một chiêu cũng đỡ không nổi.

Khương Trường Sinh sinh ra tò mò cực lớn về Tông Thiên Vũ, cũng không biết vị võ lâm chí tôn này mạnh bao nhiêu.

Trần Lễ ngoại trừ nói chuyện, cũng mang đến một nhóm dược liệu, trong đó bao gồm cả một loại dược liệu cuối cùng để giải độc cho Thanh Hư đạo trưởng.

Nhắc tới cũng kỳ khôi, Thanh Hư đạo trưởng trúng là độc dược của Ma môn, độc này ngay cả Ma Chủ cũng không giải được, bọn hắn nghiên cứu phát minh loại độc này, chính là truy cầu ai cũng giải không được.

Sau khi Trần Lễ rời khỏi, Khương Trường Sinh đã bắt đầu luyện đan, hắn đứng ở trong đình viện luyện đan, dùng chẳng qua là một cái tiểu đỉnh bình thường.

Ma Chủ từ trong phòng đi ra, đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, cùng Hoa Kiếm Tâm nhìn hắn luyện đan.

Thuật luyện đan một mực là truyền thuyết trong võ lâm, phần lớn người luyện đan giống như thầy thuốc nấu thuốc, không có chút nào huyền bí.

Khương Trường Sinh dùng linh lực khống chế lửa, ở bên trong dược đỉnh, hết thảy dược liệu luyện hóa sẽ tự chủ ngưng ra một viên thuốc, mà còn treo ở giữa không trung trong đỉnh, không có tiếp xúc đến mặt đáy.

Ma Chủ, Hoa Kiếm Tâm thấy một màn này nuốt nước miếng một cái.

Quá thần!

Trong lúc rảnh rỗi, Khương Trường Sinh chỉ muốn luyện đan chơi, Luyện Đan thuật đã đại thành, cho nên một lần liền thành công.

Sau khi luyện tốt, hắn nhanh chóng tiến đến tìm kiếm Thanh Hư đạo trưởng.

Trên đường đi, các đệ tử nhìn thấy hắn, đều là hành lễ, mười phần kính sợ.

Đi vào trong đình viện của Thanh Hư đạo trưởng, Khương Trường Sinh mới gặp được vị sư phụ này.

Từ khi hắn mang Ma Chủ lên núi, Thanh Hư đạo trưởng đã tránh trong sân không còn đi ra ngoài, trong ngày thường cũng là đệ tử đưa thức ăn gặp qua hắn.

Thanh Hư đạo trưởng vẫn như cũ ngồi tĩnh tọa ở dưới cây, hắn không có luyện công, chẳng qua chỉ là ngẩn người nhìn cây già.

- Sư phụ, đồ nhi luyện chế ra giải dược, nhất định có thể giải được độc của ngươi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch