Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 74: Dùng lực lượng năm trăm người tới chống lại ta? (1)

Chương 74: Dùng lực lượng năm trăm người tới chống lại ta? (1)




Trong phòng.

Khương Trường Sinh nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, âm thầm suy nghĩ:

- Võ lâm Đại Cảnh thật yếu, Từ Thiên Cơ đại khái chắc là Thần Tâm cảnh, Thần Tâm cảnh đã tung hoành vô địch, chậc chậc.

Trước đó hệ thống nhắc nhở hắn tương đương với Thần Nhân cảnh, nếu cảnh giới võ đạo có Thần Nhân cảnh, đã nói có người đi đến qua, bằng không như thế nào ban tên cho.

Đại Cảnh không có Thần nhân, ít nhất ở bề ngoài không có, không có nghĩa nơi khác không có, Khương Trường Sinh không muốn tìm kích thích, cứ đợi ở trong Đại Cảnh rất tốt.

Sinh tồn ban thưởng cũng không phải tiếp nhận truyền thừa xong sẽ trực tiếp nắm giữ, cần tu hành, cho nên hắn không cần cố ý đi kiếm sinh tồn ban thưởng, một phần vạn lật xe vậy thì thảm rồi.

...

Võ lâm tề tụ ngoài kinh thành, tin tức truyền ra trong thành, để bách tính lo sợ bất an, cũng làm cho văn võ quan viên lo lắng, không chỉ ở trong kinh thành, giang hồ Đại Cảnh cũng truyền khắp, không ít giang hồ hào khách đến xem trò vui.

Lần hành động này có ý nghĩa cực lớn đối với võ lâm, nếu như Quy Nguyên thần giáo cầm đầu môn phái võ lâm có thể vào thành cưỡng chế Long Khởi quan, lại bình yên rời khỏi, điều này nói rõ võ lâm đã đến mức mộ triều đình không dám tùy tiện đắc tội, đại biểu cho thời kì võ đạo cao phong.

- Sư phụ, nhiều võ lâm cao thủ đến đây như vậy, ngài thật không sợ à, cần ta nhờ cao thủ trong vương phủ tương trợ không?

Tiểu Ngụy Vương ngoẹo đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi, mặc dù hắn mới bốn tuổi, nhưng thiên tư thông minh, hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Khương Trường Sinh vuốt vuốt đầu của hắn, cười nói:

- Sự việc của người lớn, tiểu hài đừng lo lắng, ngươi trước tiên tu luyện Càn Khôn thiên kinh đi, tương lai làm chỗ dựa cho ta.

Tiểu Ngụy Vương xiết chặt hai nắm tay nhỏ, trịnh trọng gật đầu.

Vong Trần ở cách đó không xa bồi Bình An chơi đùa, hắn cũng không lo lắng, hắn đã gặp qua Khương Trường Sinh ra tay, hôm đó trong hoàng cung...

Mỗi lần suy nghĩ đến tình huống lúc đó, Vong Trần nhịn không được nhìn lén Khương Trường Sinh.

Khi đó Khương Trường Sinh bá đạo cường thế, như thiên thần hạ phàm, mà bình thường Khương Trường Sinh ôn hòa như nước, đối đãi bất kỳ người nào đều hết sức ôn nhu, từ trước tới giờ cũng không dùng thân phận đạo trưởng ức hiếp người khác, cho dù đối với hắn, cũng khách khí có thừa.

Hắn đến cùng là như thế nào người?

Đây là tò mò lớn nhất trong lòng Vong Trần bây giờ.

Cùng lúc đó, trên diễn võ trường Long Khởi quan, Mạnh Thu Sương, Thanh Khổ, Vạn Lý, Minh Nguyệt cùng với các đệ tử lớn tuổi khác đang dạy bảo các đệ tử tập võ, bọn hắn cũng muốn chia sẻ một bộ phận cho Khương Trường Sinh.

Sớm mấy năm trước, sau khi được Khương Trường Sinh đồng ý, Thanh Khổ, Vạn Lý, Minh Nguyệt đã sớm đem kiến thức mình học chế thành bí tịch, đặt ở trong tàng kinh các cho đệ tử học tập, đáng tiếc, Long Khởi quan vẫn không ra đời cao thủ tuyệt đỉnh khác, tư chất võ học quá quan trọng.

Vạn Lý đi vào bên cạnh Thanh Khổ, chà xát hai tay hà hơi, hỏi:

- Thanh Khổ sư huynh, ngươi nhiều lần hành tẩu giang hồ, thật không thể chiến thắng Từ Thiên Cơ sao?

Vẻ mặt Thanh Khổ đầy phức tạp, nói:

- Bốn năm trước thiên hạ luận võ ở Tụ Tùng hồ, ta từng đi qua xem, võ công Từ Thiên Cơ xác thực đã đi đến mức độ không phải người, tuyệt không phải cao thủ tuyệt đỉnh có thể so sánh, Linh Thức cảnh căn bản không thể tính cao thủ tuyệt đỉnh, chẳng qua là cảnh giới đại bộ phận người giang hồ không biết thôi.

- Ngoại trừ Từ Thiên Cơ, còn có các chưởng giáo khác vượt qua Linh Thức cảnh đến đây, dù cho võ lâm chí tôn đối mặt bọn hắn, chỉ sợ cũng phải trốn.

Vạn Lý nghe xong, không có sợ hãi, ngược lại càng thêm phấn chấn, nói:

- Ta đây cũng phải nhìn một phen thật kỹ.

Đệ tử khác cũng không biết Khương Trường Sinh cụ thể mạnh bao nhiêu, rất nhiều người đều khẩn trương sợ hãi, nhưng bây giờ chiến loạn, bọn hắn không chỗ có thể đi, nhất định phải thủ vệ gia viên của mình.

...

Mùa đông bắt đầu, tuyết lớn đầy trời.

Cửa thành bắc Kinh Thành bỗng nhiên mở ra, binh sĩ thủ vệ cấp tốc tránh ra, khẩn trương nhìn ngoài thành, chỉ thấy đám người mênh mông dậm chân đi tới, cầm đầu chính là một nam tử khoác áo bào xanh, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn, hai mắt như ưng, các binh sĩ đều không dám đối mặt.

Giáo chủ Quy Nguyên thần giáo, Từ Thiên Cơ!

Đi theo phía sau đều là nhân vật cấp độ giáo chủ, ở phía sau nữa thì là đệ tử của bọn hắn, có thể đi theo đám bọn hắn vào thành đều là cao thủ.

Phía trước, có một tướng quân trông coi, người này chính là thủ vệ tuổi trẻ năm đó canh Thiên Lao khi Quỷ Mục Tà Vương giết ra, Trương Thiên Nhẫn, bây giờ đã là hộ thành tướng quân Kinh Thành.

Trương Thiên Nhẫn đã không còn ngây thơ, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Từ Thiên Cơ, thầm nghĩ:

- Khí thế thật đáng sợ, có thể danh chấn giang hồ, quả nhiên không phải tầm thường.

Hắn cầm kích tiến lên, nói:

- Từ giáo chủ, đã nói xong, chỉ tìm Long Khởi quan đòi thi thể ma đồ, không thể gây thương tích cho người vô tội.

Từ Thiên Cơ đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

- Bản tọa nói được thì làm được, ít nhất sẽ không đả thương bách tính.

Trương Thiên Nhẫn nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Từ Thiên Cơ đã đi đến hướng Long Khởi sơn.

Hắn đột nhiên suy nghĩ đến đêm ấy, Quỷ Mục Tà Vương từ trên trời giáng xuống, ngã chết ở trên bậc thang dưới chân núi, hắn không khỏi im miệng.

Hắn mặc dù chưa thấy qua Trường Sinh đạo trưởng, nhưng lại có sự kính sợ nói không rõ đối với Trường Sinh đạo trưởng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch