Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Thành Cô Em Chồng Ngang Ngược

Chương 1: Sữa bò

Chương 1: Sữa bò



Cái rét cắt da cắt thịt, lá cây đầu cành rụng tả tơi hầu như không còn. Hoa hồng bụi ven đường không ai tỉa tót, cành lá rủ xuống đong đưa theo từng đợt gió bấc rít gào. Bầu trời âm u càng khiến khung cảnh thêm tiêu điều mùa đông. Chỉ có những vỏ pháo đỏ còn sót lại trong bồn hoa nhỏ cùng chữ hỉ đỏ chót dán trên cửa tòa nhà mới tố cáo một đám cưới rình rang vừa diễn ra hôm qua.

La Di quen thói giậm chân một cái, đạp bay lớp tuyết đọng dưới đế giày rồi xách giỏ đồ lên lầu. Vặn mở khóa cửa, bà nhanh chóng bước vào rồi đóng sập lại, để hơi ấm trong phòng không thoát ra ngoài.

Vừa đặt giỏ thức ăn xuống bàn, La Di đã nghe tiếng điện thoại reo. Nghe đầu dây bên kia dặn dò xong, bà mỉm cười đi gõ cửa phòng ngủ nhỏ.

"Dung Dung, con dậy chưa?"

Trong phòng chậm rãi vọng ra tiếng lầm bầm ngái ngủ: "Dạ, con dậy đây, La Di vào đi."

Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy chiếc rèm hồng họa tiết hoa chắn kín mít ánh sáng bên ngoài. Nhờ ánh sáng từ phòng khách mới nhìn rõ, trên chiếc giường lò xo, dưới lớp chăn dày cộp là một bóng người nhỏ nhắn. Nghe tiếng bước chân, bóng người kia vặn mình một cái, từ nằm ngửa chuyển sang úp mặt vào gối. Mái tóc dài đen nhánh rối bời, thưa thớt che kín. Chắc hẳn là không muốn rời giường, ngay cả tấm lưng cũng toát lên vẻ chống đối với cái lạnh mùa đông.

"Con còn ngái ngủ đây này."

La Di chẳng lấy làm lạ, ngồi xuống bên giường, cười tủm tỉm nói: "Dậy nhanh đi con, sắp mười một giờ rồi, lát nữa anh chị con về đấy."

Nói rồi bà bật đèn ngủ, lấy bộ đồ len ấm từ cuối giường đặt ngay đầu giường cho Dung Dung tiện mặc lúc dậy.

Đoàn Tư Dung ngáp một cái ngồi dậy, kéo chiếc chăn tuột xuống, quấn quanh người. Nàng hé một góc rèm cửa sổ nhìn ra ngoài trời, vẫn xám xịt u ám, hoài nghi trời còn chưa sáng.

La Di biết tỏng cô nàng, giơ đồng hồ lên lắc lắc trước mặt nàng, còn mười lăm phút nữa là mười một giờ.

Đoàn Tư Dung không thể không chấp nhận hiện thực: "Anh con với chị ấy không phải đi nhà ông bà rồi sao? Sao về nhanh thế ạ?"

"Không rõ nữa, mẹ con vừa điện thoại tới hỏi con dậy chưa, bảo ta gọi con đấy. Chị dâu mới về nhà được có hai ngày thôi, ta không nên để người ta hiểu lầm, phải để lại ấn tượng tốt để sau này còn dễ sống chung chứ."

La Di cầm dây chun buộc tóc và lược trên bàn, chậm rãi giúp Đoàn Tư Dung chải tóc. Gạt đi mái tóc dài che giấu khuôn mặt nhỏ xinh tươi, nụ cười trên môi bà càng thêm sâu sắc. Bà làm việc cho Đoàn gia gần mười năm, nhìn Đoàn Tư Dung từ bé tí tẹo giờ đã thành cô thiếu nữ, tiểu nha đầu càng ngày càng xinh đẹp.

Đoàn gia có hai gái một trai, gia cảnh khá giả. Đoàn Tư Dung là cô út, nói là được cưng như trứng mỏng, hứng như hoa cũng chẳng quá lời.

Mắt hạnh, mũi ngọc, miệng trái tim tinh xảo, lông mày lá liễu cong cong, đậm nhạt vừa phải. Bởi vì được cha mẹ và người lớn thương yêu, cho dù những năm trước đây còn thiếu thốn vật chất, nhưng cũng tận lực nuôi nấng cẩn thận. Làn da trắng nõn bóng loáng, vẫn còn chút nét bụ bẫm trẻ con. Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt. Toàn thân thanh mảnh mà đầy đặn, gương mặt toát lên vẻ đáng yêu, yếu ớt khiến người ta muốn che chở. Nhìn thế nào cũng thấy ưng cái bụng.

"Sáng nay mẹ con nói con hôm qua về trễ, không cho ta gọi con dậy. Lát nữa con ăn cơm trưa luôn, ăn no con lại ngủ tiếp cũng được."

La Di cảm thấy cô dâu mới về thì cần được tôn trọng, nhưng cô em chồng còn nhỏ, anh chị càng phải bao bọc.

Đoàn Tư Dung thì đang ngẫm nghĩ về thời gian. Đám cưới anh chị hôm qua náo nhiệt lắm, nàng với một đám bạn thân chơi đến tận sáng. Lờ mờ nhớ hình như sáng sớm ba mẹ đi ra ngoài có nói trưa không về nhà ăn cơm, nên nàng cứ thế yên tâm ngủ một giấc thẳng cẳng...

Trước tiên dụi sạch gỉ mắt đã.

"La Di, con tự chải tóc được mà."

Ấy vậy mà vẫn bị La Di xem nàng như em bé mà chăm sóc.

La Di nghe lời Đoàn Tư Dung, đưa lược cho nàng rồi dặn dò thêm: "Rửa mặt đừng có dùng nước lạnh nhé, trong phòng vệ sinh có nước nóng đấy. Trưa nay con muốn ăn gì? Ta mua xương sườn rồi, con có muốn ăn món sườn kho không?"

Đoàn Tư Dung đáp ngọt ngào: "Dạ được ạ! Con thích ăn nhất món sườn kho La Di làm!"

La Di cười rồi đóng cửa đi.

Đoàn Tư Dung búi tóc đuôi ngựa gọn gàng xong vẫn không cưỡng lại được mà nằm xuống tận hưởng cái ổ chăn ấm áp. Mười giây đồng hồ sau, nàng bật dậy cái rụp, thay quần áo.

Cái này phải nhờ Đoàn Tư Dung từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen ngủ nướng kinh niên. Đồng hồ báo thức đổ hồi cuối cùng mới chịu dậy, hai phút mặc đồ tươm tất, cầm bánh bao chạy thẳng đến trường, hoặc là ké xe đạp của anh chị, bạn bè, cả đám cứ thế giẫm chuông mới dám vào lớp. Cũng nhờ nàng là cô út Đoàn gia, ba mẹ không có yêu cầu gì, cứ thế để nàng tự do phát triển.

Trên Đoàn Tư Dung là một cặp anh chị. Chị cả năm ngoái đã ra nước ngoài, còn anh hai thì hôm qua mới yên bề gia thất. Mà nàng đây, sắp đón sinh nhật hai mươi mốt tuổi, cũng bị ba mẹ đưa vào diện "sắp gả chồng" để lo lắng dần.

Không quá nổi bật cũng chẳng đến nỗi bị tụt hậu, đúng là một cô nàng xuyên không bình thường đến lạ.

Tưởng tượng năm đó, lần nữa trở thành đứa bé oa oa sinh ra vào những năm sáu mươi. Lớn lên vừa vặn đến thời kỳ đổi mới, những năm tám mươi tràn đầy cơ hội. Nàng khi đó chí lớn ngút trời là bao, bây giờ nhìn xem, đều theo La Di làm hết mấy cái bánh bao nhân thịt bò thơm nức, ăn no căng bụng.

Ục ục...

Đoàn Tư Dung xoa bụng lép xẹp. Đã dậy rồi, phải tranh thủ rửa mặt rồi xuống bếp kiếm gì đó bỏ bụng thôi.

Đoàn gia có một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách kèm bếp và nhà vệ sinh. Bố cục khá ổn. Phòng ngủ lớn nhất là của ba mẹ Đoàn Tư Dung ở. Phòng thứ hai trước đây là của nàng, nhưng dạo trước đã được sửa thành phòng tân hôn của anh chị. Nàng chuyển đến phòng ngủ nhỏ, sát vách nhà bếp và nhà vệ sinh, tiện đường ăn uống ngủ nghỉ.

Từ phòng vệ sinh bước ra, Đoàn Tư Dung đứng trước gương thoa kem dưỡng da. Nàng thừa hưởng làn da trắng nõn từ mẹ, lại còn thích làm đẹp. Từ tuổi dậy thì đã coi việc dưỡng da là một "sự nghiệp" quan trọng, vì thế sẵn sàng dậy sớm hơn năm phút.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đang lúc miên man suy nghĩ, cửa chính phòng khách có tiếng động mở ra, chắc là anh chị về rồi.

Đoàn Tư Dung lúc này mới nảy sinh một chút cảm giác cấp bách. Nàng chỉ ở hôm qua trong đám cưới gặp qua chị dâu mới, vội vã đến mức gần như không có ấn tượng gì. Cứ xem như một người xa lạ đi, nhưng về sau sẽ phải thường xuyên sống chung.

Cũng không có gì quá kỳ lạ.

Thời bấy giờ nam nữ kết thân thường thông qua bà mối hoặc người lớn giới thiệu. Nhưng chị dâu mới cùng anh hai Đoàn Tư Tề lại là yêu đương tự do, yêu đương bí mật hơn một năm mới dám báo cho người lớn. Từ lúc công khai đến đính hôn rồi kết hôn cũng chỉ vỏn vẹn nửa năm.

Các công đoạn này đa phần đều diễn ra ở nhà gái. Đoàn Tư Dung không có cơ hội đi cùng. Lần chị dâu đến Đoàn gia thăm hỏi thì nàng lại đang đi thực tập trường tổ chức nên không có nhà. Cộng thêm việc mẹ nàng không ưng ý điều kiện gia đình bên ngoại của cô con dâu này, sẽ không hạ mình chủ động mời nàng ấy đến Đoàn gia. Cứ thế mà qua lại, hai cô cháu họ cứ thế mà chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch