Đoàn Tư Dung hiểu ý, nhẹ nhõm cười: "Tiểu Viên ca không cần khách sáo."
Mấy năm nay, nàng và Viên Tiêu Thừa không qua lại nhiều. Hồi bé thì còn hay gặp, nhưng lớn lên, Viên Tiêu Thừa như thể rẽ sang một con đường khác, cách biệt hẳn với những đứa trẻ bình thường. Bọn họ, những người nhỏ bé này, chẳng thể nào đuổi kịp, cách tốt nhất là đặt đại lão lên đài thờ mà tôn kính.
Nói thật, con đường trưởng thành của Viên Tiêu Thừa phải gọi là yêu nghiệt. Mười bốn tuổi đã về nông thôn làm thanh niên trí thức hơn hai năm. Năm thi đại học đầu tiên sau khi phục hồi đã đỗ Thanh Hoa. Tốt nghiệp xong, hắn xách ba lô đi lính, rồi năm thứ ba lại thi đỗ nghiên cứu sinh của trường quân đội. Bây giờ đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ, trên vai trẻ tuổi đã sáng loáng quân hàm hai vạch một sao, oằn mình đầy trọng trách.
Đến cả Đoàn Tư Tề, kẻ đã lăn lộn ở bộ đội dã chiến tám năm trời, thấy hắn cũng phải chào trước một tiếng.
Một người như Viên Tiêu Thừa, vì sao lại đồng ý cân nhắc hôn sự với nàng? Chẳng lẽ chỉ vì lời hứa thông gia từ bé?
Thật ra, cái vụ thông gia từ bé này chỉ là một câu nói đùa của mấy cụ tổ hai nhà. Truy ngược về nguồn gốc, một phần nguyên nhân là vì lúc hai tuổi, Đoàn Tư Dung thấy người ta đẹp trai quá nên chụt một cái, khiến người lớn được phen vui vẻ mà gán ghép thành thông gia từ bé.
Nhưng trong nguyên tác, đại lão lại mất sớm khi còn trẻ, hình như là bị ‘nàng’ liên lụy...
Đoàn Tư Dung bị Thư Thảo Vân khẽ huých một cái, giật mình hoàn hồn, chuyên tâm lắng nghe câu chuyện của họ.
Đào Mai Ngọc khẽ nhíu mày. Quân hàm của Viên Tiêu Thừa sao lại khác với kiếp trước? Hắn không phải phải cùng Đoàn Tư Tề đồng cấp sao?
Có lẽ là có ý dò xét, Đoàn Hợp An tỏ ra quan tâm một cách khác thường.
"Ta nhớ có hai năm con không về ăn Tết. Lần trước ta đi bệnh viện thăm ông ngoại con, ông ấy cứ nhắc đến con mãi."
Viên Tiêu Thừa thái độ kính cẩn nhưng không kém phần thành ý: "Lần này con đến, ông ngoại vẫn dặn con phải cảm ơn chú Đoàn vì đã đặc biệt đến thăm ông ấy."
Đoàn Hợp An cười sang sảng: "Toàn là giao tình cũ cả mà, chú Tạ lúc nào cũng khách sáo vậy. Lần này con về nghỉ bao lâu?"
"Một tháng ạ, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ trùng với kỳ nghỉ đông luôn."
Đoàn Hợp An mừng thầm trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn quan tâm nói: "Tốt quá, ông cụ vừa phẫu thuật xong, con nên ở bên cạnh ông nhiều hơn."
"Vâng, hôm qua con cũng đánh cờ với ông ấy cả buổi, nhưng bị ông chê là không được sảng khoái bằng đánh cờ với chú."
Không nhạt nhẽo cũng không quá mức sốt sắng, hắn có thể ngồi lì trò chuyện cùng trưởng bối mà vẫn giữ được vẻ điềm đạm, vững vàng – đó cũng là một trong những lý do khiến đám bạn bè cùng lứa gọi hắn là "lão cổ hủ". Nhìn hắn sau khi bỏ mũ ra, mái tóc đen nhánh dày dặn, đường chân tóc vẫn không hề có dấu hiệu lùi về sau.
Đoàn Tư Dung có thể khẳng định chắc nịch rằng, chữ "lão" này đúng là quảng cáo láo.
Sau đó, lại đến một tín hiệu từ mẹ nàng.
Thư Thảo Vân không hiểu nổi, con gái nàng từ trước đến nay hoạt bát thế mà hôm nay lại chẳng chịu nói gì. Sáng còn đồng ý răm rắp, lẽ nào lại không phối hợp?
Đoàn Tư Dung đảo mắt, lên tiếng: "Tiểu Viên ca, ăn kẹo không? Kẹo cưới của anh trai em còn chưa đưa anh đâu đó."
Viên Tiêu Thừa đã đến tận cửa mang theo tiền mừng và quà cáp cho Đoàn Tư Tề mới cưới, vậy nên việc đưa kẹo mừng cũng là đương nhiên. Nếu hắn không chịu nhận, thì cái vụ thông gia từ bé này coi như tan tành luôn.
Hắn nhìn nàng.
Đoàn Tư Dung đưa tay ra, lòng bàn tay trắng nõn là mấy viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ. Mặt mày nàng cong cong, nụ cười thuần khiết, hệt như cô bé chẳng biết sự đời.
"Cảm ơn."
Viên Tiêu Thừa cầm lấy viên trên cùng, đặt trong lòng bàn tay, nhưng không ăn.
"Hôm cưới không về kịp, hôm qua con cũng đang ở với ông ngoại. Hôm nay ghé qua, dì Vân đừng trách nhé."
Thư Thảo Vân vội vàng đáp lời: "Con cứ tự nhiên, hai nhà mình thân tình như vậy, có gì mà phải khách sáo."
Đoàn Tư Tề nhận phong bì tiền mừng và nói cảm ơn. Sau đó hắn nhìn em gái mình, không rõ Viên Tiêu Thừa đến nhà Đoàn gia hôm nay là để tặng tiền mừng hay là để gặp giai nhân nữa.
Bất quá rất nhanh cái nghi vấn này liền có đáp án.
Họ lại nói chuyện về tình hình sức khỏe của hai bên người già, cùng với một vài chuyện vặt vãnh trong nhà, rồi Viên Tiêu Thừa đứng dậy cáo từ.
Thư Thảo Vân mặc kệ Đào Mai Ngọc, dịu dàng dặn dò: "Dung Dung, con cùng anh con tiễn Tiểu Viên đi."
Dù sao đi nữa, nhà họ không thể để lộ ra ý rằng con gái mình đặc biệt ưng ý Viên Tiêu Thừa. Phải đợi nhà trai mở lời trước, để hai anh em cùng đi xuống, người ngoài cũng sẽ không hiểu lầm hay nghĩ ngợi lung tung.
Viên Tiêu Thừa chào tạm biệt mọi người. Cuối cùng, ánh mắt hắn lướt qua cô dâu mới nhà họ Đoàn một cách không dấu vết, đáy mắt ẩn chứa một chút ngạc nhiên sâu sắc.
Vợ chồng nhà họ Đoàn cũng chỉ đứng dậy xã giao một chút, dù sao họ là trưởng bối, việc tiễn khách theo kiểu này sẽ không bị ai bắt bẻ.
Ra khỏi cổng lớn nhà họ Đoàn, Đoàn Tư Tề cố tình đi lùi lại phía sau, khiến Đoàn Tư Dung không còn cách nào khác đành phải sánh vai cùng Viên Tiêu Thừa xuống lầu. Một áp lực vô hình cứ thế ập đến.
Cái lão cổ hủ nghiêm túc, cẩn trọng, lại còn cao lêu nghêu ấy, đi bên cạnh cứ có một sự hiện diện không thể bỏ qua. Cộng thêm phía sau còn có một "giám thị" đang chờ để về báo cáo, Đoàn Tư Dung phải vắt óc tìm chuyện mà nói.
"Tiểu Viên ca lúc nào thăng cấp vậy, em chẳng nghe ba em nói gì."
Viên Tiêu Thừa nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt tập trung vào quân hàm của hắn, thản nhiên nói: "Bốn tháng trước."
Đoàn Tư Dung hưng phấn chắp hai tay lại: "Oa, Tiểu Viên ca giỏi quá, chúc mừng anh nha! Anh còn giỏi hơn cả anh trai em nhiều đó!"
"Khụ, Đoàn Tư Dung, ta ngay tại các ngươi đứng phía sau đâu!"
Đoàn Tư Dung đang chờ đúng câu này để trêu chọc, liền lập tức quay đầu: "Vậy anh cũng thăng một cấp xem nào?"
Đoàn Tư Tề không phục, "Rốt cuộc là em gái ai vậy trời?" Hắn buột miệng: "Người ta nói "con gái hướng ngoại", quả nhiên không sai!"
Nụ cười Đoàn Tư Dung cứng lại: "Anh nói ai đó? Có giỏi thì anh nói câu này với vợ anh đi, hỏi xem nàng có phải "con gái hướng ngoại" không?"
Nhưng nói rồi vẫn tức không chịu được, nàng vung nắm đấm định đánh ra phía sau. Đoàn Tư Tề sớm đã có phòng bị, nhanh chóng lùi lại.
Hắn bực bội không hiểu: "Sao em vẫn giận thế? Anh chỉ đùa chút thôi mà!"
Viên Tiêu Thừa lặng lẽ lắng nghe hai anh em họ cãi vã, nhìn chằm chằm sự bực bội rõ ràng hiện lên giữa hai hàng lông mày của Đoàn Tư Dung, rồi nhíu mày không nói gì.
"Đùa giỡn cũng –" Không được!"
Đoàn Tư Dung còn chưa nói hết câu thì chân phải bước xuống bậc thang, chẳng may dẫm phải gờ, cả người bỗng trượt về phía trước. Trong chớp nhoáng, người bên cạnh phản ứng cực nhanh, tóm lấy cánh tay nàng đang chúi nhào về phía trước. Cả người nàng treo lơ lửng trên cánh tay Viên Tiêu Thừa, gần như bị hắn nhấc bổng lên, rồi vững vàng đặt xuống chiếu nghỉ của cầu thang.