Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Thành Cô Em Chồng Ngang Ngược

Chương 8: Tiểu Viên

Chương 8: Tiểu Viên



Đoàn Tư Dung hất cằm: "Nếu bọn họ không vừa ý, vậy thì ta tuyệt đối không cân nhắc, chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối sao?"

"Khụ khụ."

Đoàn Hợp An nháy mắt ra hiệu: "Ái chà, con gái cưng à, con đang châm chọc mẹ đấy à!"

Thư Thảo Vân liếc xéo hắn một cái: "Hai chuyện này khác nhau hoàn toàn. Có mẹ và cha con ở đây, kiểu gì nhà họ cũng chẳng dám bắt nạt con. Hơn nữa, đây là cầu hôn mà, sợ gì chứ?"

Con gái bà là sinh viên đàng hoàng, gia cảnh lại chẳng phải tầm thường, sinh ra đã được cả nhà che chở.

"Vâng vâng."

Hai cha con đều răm rắp nghe theo.

Thư Thảo Vân mặt rạng rỡ: "Dung Dung, con đồng ý gặp mặt hả?"

Đoàn Tư Dung: "Ài... chủ quan thật."

Bất quá, Tiểu Viên đúng là người ưu tú nhất trong số những lựa chọn của nàng, đôi bên cũng đã biết rõ nhau, nên nàng chẳng hề kháng cự.

"Chờ họ ngỏ lời rồi tính."

Thư Thảo Vân vui vẻ, cố tình châm chọc: "Con bé này, hồi hai tuổi còn chủ động hôn người ta đấy! Con khi đó nghĩ gì thế? Có phải tại vì người ta đẹp trai quá không?"

Từ nhỏ nàng đã vốn đã khó tính, ưa sạch sẽ. Ghét nhất bị người lạ hôn má, không cho ai ngoài người nhà bế. Hơn sáu tháng có thể ăn bột, cũng nhất quyết không chịu ăn đồ người lớn nhai đút. Bình thường ai bế nàng, nếu được nàng cho hôn một cái, đó đúng là chuyện lạ có một không hai.

Đoàn Tư Dung ôm mặt giả vờ ngây thơ: "Con không có, con không phải thế! Các người đi mà hỏi con bé hai tuổi lúc đó ấy!"

Giấu đầu lòi đuôi.

Đoàn Hợp An trong lòng đột nhiên thấy khó chịu. Lo lắng chuyện hôn sự của con gái là một chuyện, nhưng rau xanh nhà mình lại chủ động chấm trúng cái "đầu heo" kia thì khiến người làm cha như hắn đây lại thấy chua xót. Lần trước con gái xuất giá, hắn đã khó chịu ròng rã cả tháng trời.

Thư Thảo Vân chẳng tha ai cả, vạch trần bộ mặt giả dối của chồng: "Thấy chưa, cha con kiểu gì cũng chẳng muốn con đi lấy chồng sớm thế này đâu."

Đoàn Tư Dung lập tức làm nũng, ôm chặt cánh tay của cha già: "Cha ơi, vậy thì con không kết hôn nữa!"

"Con nói linh tinh gì thế!"

"Cha mắng con! Con chỉ đùa chút thôi mà..."

Đoàn Tư Dung giả vờ ủy khuất rụt người ra một chút, giọng nàng bắt đầu nghèn nghẹn, nhưng trong chớp mắt lại nháy mắt ra hiệu rồi nhăn mặt trêu chọc.

Đoàn Hợp An thở dài một tiếng: "Đến giờ phát tiền tiêu vặt rồi có phải không?"

"Cha, tình cha con cảm động trời đất của chúng ta, cha đừng nói những lời dung tục thế chứ!"

Đoàn Hợp An: "...Cho con thêm hai mươi tệ."

"Cảm ơn cha!"

Thư Thảo Vân xem xong màn kịch không chịu kém cạnh, móc ra hai mươi tệ: "Ầy, ưng cái gì thì tự mua nhé. Con mà nói thêm hai câu nữa, thì cha con còn chẳng có tiền hút thuốc mất."

Đoàn Tư Dung ánh mắt vô cùng thành kính: "Nương nương xinh đẹp, người vĩnh viễn tuổi mười tám!"

Đoàn Hợp An ngồi yên, bưng chén trà không dám nhúc nhích. Cứ theo luật hôn nhân tại chỗ mà tính, hắn đã phạm quy rồi.

Vợ chồng ăn ý, Thư Thảo Vân chẳng hề lưu luyến chút nào: "Vậy con mau mau "báo cáo" cha con đi kìa!"

Phốc.

Đoàn Tư Dung bật cười thành tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, tựa vào vai Thư Thảo Vân, hôn nàng một cái. Có thể sinh ra trong cái nhà này, đúng là một hạnh phúc lớn lao.

Vì thế, nàng chẳng hề muốn mọi thứ thay đổi.

Một giờ chiều, bốn người nhà họ Đoàn đã ăn xong nồi lẩu. Dì La đang dọn dẹp, mở cửa sổ cho bay bớt mùi. Thư Thảo Vân tiếp đãi một người hàng xóm, dì Hứa, bà ấy đến hỏi dì La cách làm món sườn om.

Trong cái khu tập thể này, sườn om của dì La là ngon nhất, chuẩn vị nhất.

Dì Hứa có một nhược điểm là miệng rộng, thích buôn chuyện. Vừa vào cửa đã quanh co dò hỏi chuyện nhà mẹ đẻ của cô con dâu mới nhà họ Đoàn. Một người không tên tuổi lại có thể gả vào nhà họ Đoàn, bà ta đúng là tò mò thật.

Ngay cả Đoàn Tư Dung cũng không thoát, bị bà ta hỏi chuyện học hành, bạn trai của nàng.

Đoàn Tư Dung đột nhiên viện cớ đau bụng, đáp qua loa mấy câu hỏi đó, rồi chuẩn bị lẻn về phòng chờ dì Hứa đi về.

Gõ gõ ——

Đoàn Hợp An đang đọc báo, Thư Thảo Vân và dì La đang tiếp khách, nên Đoàn Tư Dung đành chậm rãi đi ra mở cửa. Ai ngờ, thế mà lại là đôi tân hôn theo phong tục đáng lẽ chưa được về lúc này.

Đặc biệt là, Đào Mai Ngọc hốc mắt đỏ hoe, còn Đoàn Tư Tề thì vẻ mặt chẳng hề vui vẻ chút nào.

"Anh, sao lại về sớm thế?"

Đoàn Tư Tề: "...Có chút chuyện xảy ra."

Đoàn Tư Dung không thể nào đứng chắn ở cửa mãi mà không cho họ vào. Mà Đoàn Hợp An cũng đã nhận ra sự bất thường, đương nhiên phải hỏi một câu, ngay cả Thư Thảo Vân cũng từ phòng bếp chạy sang xem tình hình.

"Có chuyện gì vậy?"

Đào Mai Ngọc vành mắt đỏ hoe nhưng không dám rơi lệ, cố gắng nén sự xấu hổ, ánh mắt thẳng thắn, thành thật nhận lỗi: "Cha, mẹ, Dung Dung à, con xin lỗi. Có chuyện con nên nói thật với cha mẹ. Hôm qua con tặng cha mẹ ba chiếc áo len, nhưng chỉ có hai chiếc là con tự tay đan thôi. Chiếc của Dung Dung là do chị dâu bên nhà mẹ đẻ giúp con đan vì sợ con không kịp, nhưng hôm nay con mới biết là chị ấy lại đi mua của thợ may. Con thật sự không nên nói dối hôm qua."

Đoàn Tư Tề gãi gãi tai: "Hôm qua anh chỉ muốn giúp cô ấy, nên mới lỡ lời nói là hàng độc nhất vô nhị."

Hôm nay hắn mới biết nàng dâu bị chị dâu bên nhà mẹ đẻ lừa gạt. Rõ ràng đã đưa sợi len lông cừu non xịn, mà mụ chị dâu bên đó lại trộm đổi thành sợi len pha lông dê loại rẻ tiền mua ở chợ. Đây chẳng phải là cố tình lừa đảo người ta sao? Đúng là đồ cáo già! Nếu hôm nay không phát hiện ra, sau này con dâu sẽ còn bị bắt nạt đến mức nào nữa?

Thư Thảo Vân nhíu chặt mày, bà ấy lại chẳng biết phải nói gì.

Lại nhìn Đoàn Hợp An, nghe hai người giải thích xong, trong lòng ông đã thấy hài lòng. Chỉ cần không phải cố ý giở trò tâm cơ, việc thừa nhận sai lầm cũng chẳng mất mặt. Ông ấy không chấp nhận được người có tâm tư không trong sáng xuất hiện trong nhà mình.

"Dung Dung, lúc về, con có mua cho Dung Dung một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, bằng lông cừu non, con xem có thích không?"

Chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu non màu đỏ tươi được gia công tinh xảo, mềm mại, hai đầu còn có hàng tua rua, càng tăng thêm vẻ thời thượng.

Dì Hứa nhanh hơn Đoàn Tư Dung một bước, sờ lấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, liên tục khen ngợi: "Cô con dâu mới đúng là có lòng, cố tình mua khăn quàng cổ để lấy lòng em chồng đây mà! Dung Dung à, dì thấy con không thể bắt bẻ gì nữa đâu. Sau này con đi lấy chồng rồi về nhà mẹ đẻ, còn phải nhờ chị dâu con tiếp đãi cho đấy, đây sau này sẽ là nhà người ta rồi mà!"

Đoàn Tư Dung trong lòng từng đợt chán ghét dâng lên ngập lòng, mà cô chị dâu mới thì vẫn nhìn thẳng vào nàng, chờ đợi hồi đáp.

"Chị dâu, chị làm vậy khách sáo quá. Chiếc khăn quàng cổ nhìn rất đẹp, nhưng mà, chị mới kết hôn, đeo màu đỏ sẽ hợp hơn. Hay là chị cứ giữ lấy mà dùng nhé."

Đào Mai Ngọc có chút bất ngờ: "Cái này thì..."

Dì Hứa thích hóng chuyện, đổ thêm dầu vào lửa: "Dung Dung, sao con vẫn còn dỗi thế?"

Lời nói vừa rồi theo khe cửa khép hờ bay ra, vừa vặn lọt vào tai người đàn ông đang bước lên bậc cầu thang cuối cùng. Bước chân hắn khẽ khựng lại, hắn đưa tay khẽ đẩy cánh cửa. Cửa gỗ không đóng chặt, nương theo lực đẩy mà từ từ hé mở.

Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ quân phục xuất hiện trước mặt mọi người, thu hút mọi ánh nhìn. Ánh mắt hắn lướt qua chiếc khăn quàng đỏ, rồi dừng lại trên gương mặt Đoàn Tư Dung.

Trong một thoáng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch