Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 100: Tóc chưa mọc thì làm thế nào...

Chương 100: Tóc chưa mọc thì làm thế nào...



Nghe xong, đạo sĩ giả tóc vàng cực kỳ đau buồn.

Hắn ta ngay lập tức nói: "Tôi không đột nhập vào nhà vệ sinh nữ!

Đây là...huhuhu ..." Lâm Nhuế không biết từ khi nào từ trong nhà vệ sinh kia lấy ra một cuộn giấy lớn, trực tiếp nhét vào miệng tên tóc vàng.

Tóc vàng ô ô nửa ngày, nhưng một âm tiết cũng không phát ra được, còn bị ăn một đống giấy vào mồm.

Cuối cùng hắn ta khóc thật.

Trong khi đó Mặc Nhiễm và Bạch Nhất Tiếu trò chuyện một lúc, gần đến giờ lên lớp của Lâm Nhuế rồi nhưng cô vẫn chưa trở về.

Hai người hơi lo lắng.

Tuy nhiên khi mới vừa ra khỏi phòng, bọn họ liền nhìn thấy Lâm Nhuế xách một tên tóc vàng đi vào.

Lâm Nhuế đem tên này ném tới trước mặt Mặc Nhiễm, nói: “Người này vừa lúc đụng phải tôi, các anh mang hắn đi thẩm vấn đi.”

Bạch Nhất Tiếu chấn kinh: “Má, vừa mới vào nhà vệ sinh thôi mà cũng có thể bắt được người…… ớ....không phải chứ, tên này vào nhà vệ sinh nữ sao? Đạo sĩ giả bị bịt miệng: Ô ô ô!

Ô ô ô!

Mặc Nhiễm lại lần nữa cực kì tán thưởng mà nhìn Lâm Nhuế, gật đầu: “Vậy được, có tiến triển gì sẽ báo cho cô biết, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, để tôi đưa cô quay lại trường.”

Mặc dù anh đánh giá cao Lâm Nhuế nhưng dù sao cô vẫn còn nhỏ, việc học phải đặt lên hàng đầu.

Hơn nữa Mặc Nhiễm cũng nghe Lâm Tử Khang nói qua, rằng gần đây con gái đặc biệt hiểu chuyện, học tập cũng rất nỗ lực, còn tìm gia sư để học thêm.

Kết quả…… “Không được, tôi phải đến gặp một người bạn, các anh đi trước đi.”

Lâm Nhuế không lưu luyến chút nào, xoay người đi thẳng.

Bóng lưng hết sức dứt khoát.

Bạch Nhất Tiếu nghi hoặc: "Không phải cô ấy nói muốn đi học sao, sắp đến giờ rồi." Mặc Nhiễm lẳng lặng nhìn bóng dáng Lâm Nhuế, sau đó thu hồi tầm mắt.

Anh nói: “Cậu quản nhiều như vậy làm gì, đi thôi, chúng ta trước tiên phải thẩm vấn tên này đã.”

Cứ như vậy, tóc vàng hai bên nước mắt lưng tròng bị Mặc Nhiễm cùng Bạch Nhất Tiếu xách đi.

Khi Lâm Nhuế vội vã quay lại cửa nhà vệ sinh thì không thấy A Hành đâu.

Cô nhíu mày, vội vàng đến gần các khu vực xung quanh đó tìm kiếm nhưng đều không thấy bóng dáng A Hành.

“Không phải nói sẽ chờ tôi sao……” Lâm Nhuế thậm chí còn không phát hiện ra rằng trong giọng nói của mình chất chứa biết bao là tủi thân cùng buồn bực cũng như sự tức giận.

Kể từ khi tỉnh lại, nghe Thất Bảo kể về những việc xảy ra sau đó, Lâm Nhuế đều nóng lòng mà muốn lại lần nữa được nhìn thấy A Hành.

Cô không thể tưởng tượng được A Hành đã trải qua một ngàn năm ấy như thế nào!

Hơn nữa Lâm Nhuế còn nhớ rõ Thất Bảo từng nói, vào lúc A Hành thu thập mảnh linh hồn cuối cùng của cô, đã hoàn toàn mất hết đi linh lực, tu hành cũng lùi lại bằng với người thường.

Hơn nữa tuổi tác cũng đang không ngừng nhỏ đi.

Vừa nghĩ tới A Hành vì cứu cô mà trải qua hết thảy, Lâm Nhuế liền nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Từ trước đến nay cô chưa từng khóc.

Nhưng tại thời điểm này, đột nhiên không thể tìm thấy A Hành, bất chợt lại thấy sống mũi cay cay.

Có những nỗi bất bình vô tận, nỗi buồn và sự lo lắng sâu sắc đang trào dâng trong lòng.

“Đang tìm tôi à?" Một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau Lâm Nhuế, cô đột nhiên quay lại, trông thấy A Hành, người cũng đang đội mũ giống cô.

Lần này, không còn phải nhìn nhau qua gương nữa.

Lần này, hai người bọn họ đối diện nhau, trực tiếp nhìn nhau.

Vân Trạch nhìn cô gái trước mặt hai mắt vẫn còn đang long lanh trong suốt như nước, không biết vì sao tâm trạng liền tốt lên, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Thần kỳ hơn khi cảm giác đau đầu cũng không còn nữa.

Lâm Nhuế cứ ngơ ngẩn mà đứng nhìn A Hành như vậy, không biết phải nói gì.

Thế nhưng trong lòng lúc này lại đang không ngừng gào thét...làm sao bây giờ, tóc còn chưa có mọc.....

1 người đã xem Thích Bình luận

C101 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch