Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 47: Mặt chạm đất

Chương 47: Mặt chạm đất



"Hiểu Hiểu, em sao vậy? Không phải em nói muốn đến giảng bài cho chị sao? Đến đây, rất nhiều bài toán chị cũng không hiểu gì, khả năng làm phiền em đều giảng lại cho chị một lần."

Lâm Nhuế mang vẻ mặt vô hại nói.

Lâm Hiểu nghe xong, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.

Bời vì trong phòng Lâm Nhuế đến màn cửa đều bị kéo lại.

Chính là vì tránh cho có người ở bên ngoài thấy cái gì!

Hiện tại ngược lại cũng làm cho người bên ngoài không nhìn thấy Lâm Hiểu!

Lâm Hiểu đến cùng là không giữ được bình tĩnh, cô ta bắt đầu cảm giác đầu của mình hơi choáng rồi!

Vừa nghĩ tới chuyện hai người đàn ông kia muốn làm với Lâm Nhuế, trái tim Lâm Hiểu cũng sợ hãi đập loạn.

Cô ta vốn còn nghĩ đến lúc đó cô ta cũng phải ở đây, thừa dịp dáng vẻ Lâm Nhuế chật vật liền chụp ảnh lại!

Nhưng dù sao Lâm Hiểu cũng còn nhỏ, thấy hiện tại Lâm Nhuế không cho cô ta rời đi, đáy lòng cũng có chút sợ hãi.

Ngẩng đầu, Lâm Hiểu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Nhuế vậy mà không biến đổi, vẫn còn bình tĩnh nhìn mình.

Cô ta bỗng vô thức thốt ra: "Chị, chị không cảm thấy choáng sao?"

"Chị hẳn là nên choáng sao?"

"Đúng vậy, em đều cảm giác thấy hơi choáng, sao chị có thể..."

Bởi vì mê muội dẫn đến tinh thần thất thường, lúc này Lâm Hiểu mới phản ứng được mình nói cái gì.

Cô ta muốn che miệng lại thì đã muộn.

Lâm Nhuế lạnh lùng nhìn về phía cô ta hỏi: "A, hóa ra là mấy người cố ý muốn làm tôi hôn mê à. Như vậy sau khi tôi hôn mê thì mấy người muốn làm gì? Hoặc là dì Hứa muốn hai người kia làm gì tôi?!"

Lâm Hiểu vô cùng kinh hãi.

"Em, em không biết! Em không biết gì cả!"

Nhưng lúc này cô ta hít vào quá nhiều mê hương kia, cả người lung lay một chút sau đó ngã xuống mặt đất.

Ầm một tiếng.

Vẫn là mặt chạm đất.

Nghe liền thấy đau.

Lâm Nhuế đối với Lâm Hiểu cũng không có tâm tình đi thương hương tiếc ngọc.

Phải biết, Hứa Mạn muốn làm chuyện xấu với cô, Lâm Hiểu cũng không cản.

Chẳng những không cản còn hùa theo, mới vừa rồi cô ta còn lo lắng Lâm Nhuế không đi vào trong phòng mà chủ động khuyên cô tiến vào.

Cho nên nói con người Lâm Hiểu này cũng không đáng giá đồng tình chút nào!

Lâm Nhuế vô cùng bình tĩnh kéo Lâm Hiểu lên trên giường, sau đó lấy chăn trùm lên người Lâm Hiểu.

Cô để Lâm Hiểu nằm nghiêng mặt hướng về phía trong, còn đội mũ lên, sau đó kéo chăn lên rất cao.

Chợt nhìn sẽ nghĩ rằng là Lâm Nhuế nằm ở đây.

Sau đó, Lâm Nhuế đặt một chiếc bút ghi âm bên dưới giường.

Sau đó cô liền đi tới một chỗ mở một chiếc cửa đi thông lên sân thượng.

Ước chừng qua mười lăm phút đồng hồ, hai gã đạo sĩ đi theo Hứa Mạn lên tầng đi đến trước cửa phòng Lâm Nhuế.

Gã tên Gã tóc vàng ghé tai vào sát cửa nghe ngóng rồi nói: "Bên trong không có động tĩnh gì."

"Hẳn là đã ngủ mê man rồi?" Gã bụng bia kia gật đầu."

Lúc này, mê hương bên trong hẳn là cũng tản đi."

Ý tứ chính lúc này bọn họ đi vào cũng sẽ không hít phải mê hương kia nữa.

Hứa Mạn cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng vừa nghĩ tới có thể giải quyết Lâm Nhuế, vẻ mặt vốn dịu dàng của bà ta liền lóe lên sự ác độc.

Nhưng vì lý do bảo thủ, bọn họ đẩy cửa phòng Lâm Nhuế rất nhẹ, giọng nói phát ra cũng rất nhỏ.

Sau đó liền thấy trong ánh sáng tối mờ của đèn ngủ, trên giường có một người đang nằm, dường như đã ngủ say.

Gã tóc vàng không nhịn được lại nuốt nước miếng một cái.

Ngay cả ánh mắt gã bụng bia kia cũng có chút đăm đăm.

Hứa Mạn nhìn hai bên một chút, thấy được mấy bài thi bị rơi xuống dưới đất, vậy mà không điểm.

Khóe miệng của bà ta nhếch lên đầy trào phúng.

Lâm Nhuế này, thi số học được không điểm, thật đúng là ngu không chịu nổi!

Bởi chính bài thi không điểm này trực tiếp khiến Hứa Mạn quên đi cảm giác quỷ dị vừa rồi.

Bên này gã bụng bia nói với Hứa Mạn: "Bà Lâm, có thể bắt đầu rồi."

C48 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch