Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 72: Anh ta cùng tên với một con chó

Chương 72: Anh ta cùng tên với một con chó



Những người trong nhà họ Vân đều cho rằng biết đâu Vân Trạch sẽ ra đi vào một ngày nào đó.

Nếu hành động quá sớm thay thế người thừa kế bằng người khác thì có thể sẽ không yếu đuối và lừa dối như Vân Trạch.

Mỗi người đều đã tính kỹ hết trong bụng.

Vì vậy trong vài năm qua, mọi người đều nói bóng gió rồi âm thầm làm gì đó, nhưng bề ngoài, nhà họ Vân vẫn giữ được sự cân bằng vốn có.

Thậm chí mọi người bề ngoài cũng rất ủng hộ Vân Trạch.

Nhưng La Hoa Thành biết sự thật.

Cậu em họ của mình, nhìn bề ngoài là hiền lành và tốt bụng, nhưng sâu bên trong chỉ có màu đen và đen!

Trong những năm qua, Vân Trạch đã củng cố thế lực của mình trong nhà họ Vân một cách đâu vào đấy.

Nhưng La Hoa Thành biết Vân Trạch bị buộc phải trở nên như vậy.

Cậu ấy mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, và sức khỏe của cậu ấy lại không tốt, xung quanh cậu ấy luôn có một nhóm người thân đang theo dõi.

Nếu không tự mình vũ trang, không giả heo ăn thịt hổ, không khiến bản thân trở nên kiên cường.

Thì cậu ta sớm đã bị bọn người đó ăn thịt đến nỗi không còn xương!

La Hoa Thành nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của Vân Trạch.

Cơ thể của Vân Trạch rất yếu, cậu ta thường xuyên bị đau đầu và đôi khi thậm chí không thể ngủ vào ban đêm.

Mấy năm nay, La Hoa Thành đã cố gắng hết sức nghĩ cách giúp đỡ, tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến nhưng đều không thể chữa khỏi căn bệnh này.

La Hoa Thành rất thương Vân Trạch, cuối cùng cũng chỉ thở dài.

"Được rồi A Trạch, cậu cứ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Nhưng bên cạnh cậu chỉ có một mình Trần Kỳ tôi không yên tâm lắm.

Anh ấy đầu óc đơn giản tứ chi phát triển phát triển, anh ta cũng chỉ có một chút sức mạnh mà thôi." Vân Trạch nhìn bên đường, cánh đồng lúa mì bất tận đã sắp đến trang trại.

Cậu ta thì thầm, "Ừ, có sức mạnh là đủ.

Được rồi, vậy thôi nhé." La Hoa Thành lại thở dài đành cúp điện thoại trước.

Trần Kỳ ngồi cạnh Vân Trạch đã ngủ say.

Trần Kỳ bằng tuổi với Vân Trạch, nhưng nhỏ hơn Vân Trạch một tháng.

Nhưng Vân Trạch cảm thấy giống Trần Kỳ mới giống một chàng trai trẻ 20 tuổi.

Còn anh ta luôn cảm thấy như thể mình đã sống mấy kiếp rồi.

Tuy trên mặt anh ta lúc nào cũng mỉm cười nhẹ.

Nhưng chỉ có bản thân anh ta biết rằng bản thân bây giờ cho dù có xảy ra chuyện gì trong lòng đều không hề có chút nhiễu loạn nào...

Vân Trạch xoa xoa thái dương và kéo mũ xuống.

Một tiếng sau, xe dừng lại.

Trần Kỳ kéo hai chiếc vali cực lớn nhìn trang trại rất nguyên sơ trước mặt, hơi sững sờ.

"Vân, anh Vân, trang trại mà anh nói là ở đây à?" Anh ta hỏi Vân Trạch với ánh mắt mong chờ.

Vân Trạch gật đầu và bước vào.

Trần Kỳ chỉ đành kéo vali để theo kịp.

Nhưng sau đó, một con chó đất lớn đột nhiên lao ra.

Con chó có một bộ lông dài màu vàng dáng vẻ rất cao và dũng mãnh.

Nó lướt qua Vân Trạch đang đi phía trước, lao về phía Trần Kỳ.

Trần Kỳ bị dọa sợ đến nỗi suýt ném luôn cả vali!

"A!

Chó!" Tiếng chó sủa và tiếng la hét của Trần Kỳ đan xen nhau, trang trại vốn im lặng đột nhiên trở nên ồn ào.

Một ông cụ tóc bạc, mặt nhăn nheo, nhìn có vẻ đã ngoài bảy mươi hay tám mươi tuổi vừa ho vừa đi ra ngoài.

Ông ấy hét vào con chó lớn, "Tiểu Kỳ, đừng cắn người, quay lại đây!" Lúc này con chó lớn màu vàng đang cắn tay áo của Trần Kỳ.

Nó ư ử, buông ra, rồi ngay lập tức trở về bên cạnh ông lão.

Nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Kỳ.

Trần Kỳ vẻ mặt bàng hoàng.

Anh ta cùng tên với một con chó?

C73 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch