Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 76: Bệnh ngốc có thể lây

Chương 76: Bệnh ngốc có thể lây



Lệ Đào cuối cùng cũng ngủ đủ mắt, cậu ta vừa tỉnh dậy vươn tấm lưng lười của mình.

Vào buổi sáng khi cậu ta đến đã bắt đầu ngủ, vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Nhuế.

Lệ Đào ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhuế phát hiện đối phương đang đội mũ.

Lại là loại mũ quấn chặt đầu!

Lâm Nhuế cúi đầu đọc sách, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.

Cậu ta cau mày.

Bỗng có chút không vui.

Lệ Đào vươn tay ra vừa túm chiếc mũ của cô vừa nói: "Lâm Nhuế trong lớp mà cậu đội mũ làm gì, chặn đèn huỳnh quang à?" Lâm hiểu vẫn luôn không tập trung.

Vừa nghe từ khóa “Mũ” cô ta lập tức quay đầu lại nhìn về phía chỗ ngồi phía sau.

Động tác quá nhanh và quá mạnh, suýt nữa xoắn cả cổ.

Bạn cùng bàn Quách Dao Dao dường như nghe thấy tiếng răng rắc...

Lâm Hiểu: ...

Nhưng mọi người xung quanh không quan tâm lắm, vì dù sao một mối quan hệ giữa Lâm Nhuế và Lệ Đào rất tốt vả lại cũng chỉ là đội một chiếc mũ.

Nhưng ngay cả Lệ Đào cũng không ngờ rằng bàn tay cậu ta duỗi ra thậm chí không chạm được đến vành nón của Lâm Nhuế.

Cậu ta chớp mắt.

Có phải vì cậu ta chưa tỉnh ngủ vẫn đang trong trạng thái mơ màng không? Nhất định không phải Lâm Nhuế tránh đi, cô chắc chắn sẽ không tránh nhanh nhanh như vậy được.

Sau đó Lệ Đào thấy ánh mắt hơi dữ tợn của Lâm Nhuế cậu ta liền hoàn toàn tỉnh táo.

"Này, chỉ là một chiếc mũ thôi mà cần gì nhìn tôi hung dữ như vậy, cho tôi mượn một lát, tôi cũng muốn chặn ánh đèn huỳnh quang."

"Không được."

"Tại sao?" Lệ Đào vừa ngủ dậy, trên đầu có một nhúm tóc xỉn màu dựng đứng lên.

Lâm Nhuế nhìn cậu ta khinh bỉ, "Bệnh ngốc có thể lây." Lệ Đào chớp mắt, không hiểu ý Lâm Nhuế là gì.

Nhưng sau khi đánh một ván game, cậu ta mới hiểu ra.

Lệ Đào lập tức trừng mắt hung dữ với Lâm Nhuế, "Lâm Nhuế, cậu đang chê cười tôi ngốc phải không? Cậu là người đứng cuối lớp, sao lại có thể chê cười người giỏi hơn cậu là tôi chứ!" Khương Linh ngồi ở hàng ghế trước hai người quay lại nhìn, cô rất lo hai ông bà này lát nữa sẽ đánh nhau.

Khương Linh nhìn Lệ Đào giọng nhỏ nhắc nhở: "Anh Lệ, anh đứng thứ hai từ dưới lên." Lệ Đào: ...

Cậu ta nhìn Khương Linh với ánh mắt rất đáng thương và nói bằng một giọng điệu đặc biệt: "Áp chót vẫn tốt hơn đứng chót lớp, hơn một điểm cũng là hơn, chưa kể tôi còn nhiều điểm hơn cô ấy rất nhiều, tôi hề bỏ trống một bài kiểm tra nào cả." Khương Linh nhẫn nhịn, không nói ra cậu ta không có bài kiểm tra trống nào nhưng có một bài kiểm tra chỉ có ba điểm mà thôi.

Nhưng vì ngại Lệ Đào quá hung dữ, cuối cùng Khương Linh không nói gì.

Sau khi nghe câu nói ngốc nghếch đó của Lệ Đào, Lâm Nhuế cạn lời.

Cô nhàn nhạt nhìn Lệ Đào quyết định không lãng phí thời gian cho tên ngốc này.

Chi bằng lấy thời gian đó giải thêm vài cái đề!

Thấy Lâm Nhuế không nói nữa, Lệ Đào nghĩ rằng cậu ta đã nói trúng suy nghĩ của đối phương.

Sau đó cậu ta quay đầu nhìn sang thấy Lâm Nhuế đang giải đề cười cười nói: "Chả trách cậu chăm chỉ giải đề như vậy, hay là muốn cởi bỏ cái mũ hạng chót trong kỳ thi giữa kỳ sắp tới?” Lệ Đào vô tình lại nhắc đến chiếc mũ khiến Lâm Hiểu ở phía trước liên tục quay lại nhìn.

Lâm Hiểu nghiêng đầu, khoảng cách hơi xa không thể nghe thấy những người phía sau đang nói gì.

Nhưng cuối cùng thấy Lâm Nhuế vẫn đội mũ cô ta không cam tâm thu lại ánh mắt.

Sau giờ học, Lâm Hiểu vẫn có ý định dò thám Lâm Nhuế, nên cố ý chờ Lâm Nhuế cùng nhau đi về.

Kết quả……

C77 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch