Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 90: Không dám nói trước mặt

Chương 90: Không dám nói trước mặt



Khương Linh không còn gì để nói.

Anh Lệ, một câu nói kia của anh làm tổn thương hai người, lương tâm không cắn rứt sao!

Sự thật chứng minh Lệ Đào không có thứ gọi là lương tâm.

Lời này mặc dù cậu ta nói với Khương Linh nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lâm Nhuế.

Lúc này Lâm Nhuế mới rời mắt khỏi sách vở, cô không phản ứng lại Lệ Đào mà chính là trừng mắt nhìn Khương Linh: "Không tham gia không được sao?" Cô thật sự không muốn tham gia, lãng phí thời gian.

Hiện tại Lâm Nhuế rất bận rộn, phải học tập, phải tu luyện, còn phải luyện đan để mọc tóc, sau đó đi tìm A Hành.

Còn phải điều tra nguyên nhân phía sau sự cố của nguyên chủ Lâm Nhuế.

Nơi nào có thời gian đi làm chuyện khác? Và đặc biệt, Lâm Nhuế không muốn khi dễ người khác.

Hiện tại tu vi của Lâm Nhuế đã là Luyện Khí tầng thứ ba, dù cho không có tu vi này thì tốc độ cùng thân thủ của cô cũng tuyệt đối nhẹ nhõm nghiền ép tất cả học sinh.

Không phân biệt nam nữ, không phân chân dài chân ngắn.

Nhưng những người khác không biết.

Bên kia Lâm Hiểu đã thành công tạo sự chú ý của các bạn học, còn cố ý báo danh chạy cự ly một nghìn mét rưỡi, càng làm cho những bạn học khác đều vô cùng bội phục.

Lúc này, cô ta đã cầm bảng danh sách đến trước mặt Khương Linh.

Lâm Hiểu nhẹ nhàng ôn nhu nói: " Khương Linh, cậu vẫn nên báo danh một hạng mục đi.

Cậu cũng đừng so đo với chị tôi, trước đó chị tôi vừa xảy ra chút chuyện nên chân không tốt, cũng không thể bị thương." Sau khi nói xong, Lâm Hiểu còn nhìn về phía Lâm Nhuế nói: "Chị, chị yên tâm, em khẳng định sẽ động viên các bạn nữ báo danh đầy đủ, chị không cần lo lắng." Lời nói này giống như cô ta chính là ủy viên thể dục, suy nghĩ cho tập thể.

Mà còn biểu đạt sự quan tâm của mình với chị gái, còn như có như không chỉ ra chuyện chân của Lâm Nhuế khả năng tàn phế.

Trong con ngươi Lâm Nhuế lóe lên một ý cười đầy trào phúng.

Lâm Hiểu này vẫn là càng đánh càng hăng.

Nhìn thấy chuyện phía trước vẫn chưa lưu lại cho cô ta ám ảnh gì, có thể thấy được trái tim còn rất mạnh mẽ.

Không dám nói chính diện liền vòng một đường vòng muốn hắt nước bẩn lên người cô sao? Bên này tất cả mọi người vô thức muốn đi xem chân Lâm Nhuế...

Bọn họ không có cảm giác chân Lâm Nhuế có vấn đề gì cả.

Đương nhiên ngắm, trong lòng những người này nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài cũng không dám làm quá trực tiếp.

Mà Khương Linh ngồi ở phía trước càng không nhìn thấy.

Ngược lại ngồi bên cạnh Lâm Nhuế, Lệ Đào quay đầu không chút kiêng kỵ nhìn về phía chân Lâm Nhuế.

Vừa nhìn vừa quan tâm hỏi: " Lâm Nhuế, chân của cậu không sao chứ?" Lâm Nhuế trực tiếp liền đá một cái, cũng may khe hẹp giữa chỗ ngồi nhỏ, cho nên Lệ Đào rút lui lại một chút, không thì...

Đoán chừng Lâm Nhuế sẽ đá lên đến mặt cậu ta!

Bên này Lâm Nhuế đã đứng lên lấy phiếu báo danh trên tay Khương Linh, sau khi nhìn một lượt thấy hạng mục chạy cự ly dài còn chưa đủ liền viết tên xuống.

Chạy nhanh một trăm mét cùng chạy cự li dài một nghìn năm trăm mét.

Chờ làm xong tất cả, Lâm Nhuế trừng mắt nhìn Lệ Đào nói: "Lại thêm một lần nữa cậu cũng đừng ngồi cạnh tôi nữa." Lệ Đào lấy lại tinh thần, cũng kịp phản ứng tự mình nhìn chân người ta không tốt lắm...

Tuy Lâm Nhuế không giống những học sinh nữ khác mặc đồng phục váy ngắn mà chính là mặc quần dài, nhưng trực tiếp nhìn chân con gái cũng không tốt lắm.

Cũng không biết nghĩ tới điều gì, Lệ Đào đột nhiên cảm giác hai vành tai có hơi nóng.

Cậu ta lập tức nói: "Không, về sau không bao giờ thế nữa." Cậu ta mới không muốn người khác ngồi cùng bàn với Lâm Nhuế!

Chờ đến tờ báo danh về tới tay Lâm Hiểu, cô ta liền sợ ngây người.

"Chị, chị đừng xúc động, chân của chị không thể chạy bộ mà!

Nếu không, nếu không chị đổi thành ném tạ hoặc phi tiêu gì đó đi!" Lâm Hiểu lo lắng nói.

C91 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch