Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 97: A Hành!

Chương 97: A Hành!



Lâm Nhuế hiểu ý tứ của Mặc Nhiễm, mặc dù cô cũng không cần đến sự giúp đỡ của anh ta.

Nhưng đối phương đã tỏ ra thiện ý, Lâm Nhuế cũng không tiện cự tuyệt.

Hơn nữa, Mặc Nhiễm cũng có mục đích của chính mình.

Như vậy là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhuế lấy ra một chiếc chuông lớn cỡ một bàn tay, đặt ở trước mặt Mặc Nhiễm.

Cô nói: “Tôi nghĩ anh sẽ thấy quen mắt với thứ này.”

Quả nhiên, Mặc Nhiễm khi nhìn thấy chuông cửu khúc an hồn, nhất thời cực kì khiếp sợ.

Vẻ ngạc nhiên ngập tràn trên khuôn mặt anh.

"Đây là chuông an hồn được trưng dụng tại cuộc đấu giá đó?" “Trừ phi trong thời gian ngắn như vậy tại Cẩm Thành xuất hiện hai chiếc chuông cửu khúc an hồn giống như y đúc, nếu không...”

Lâm Nhuế dừng một chút, cầm lấy tách trà trái cây trong tay uống một ngụm, thanh âm thực nhẹ: “Anh chắc cũng biết đại thiếu gia đã mua chiếc chuông này lúc đó”

“Ừm.”

Mặc Nhiễm tâm tình phức tạp mà nhìn Lâm Nhuế vậy mà lại trực tiếp đem chiếc chuông này cho mình, một chút cũng không lưu luyến.

Phải biết rằng, thứ này dù sao cũng là một bảo bối.

Lúc trước ở buổi đấu giá cũng được bán ra với giá rất cao.

Vậy mà Lâm Nhuế còn không thèm liếc mắt đến cái thứ hai.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Nhuế: “Có phải tại sự cố sấm chớp mưa bão lúc trước mà cô biết được sự tình của của đạo môn không? Lâm Nhuế đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ hỏi, cực kì bình tĩnh mà nói bừa: “Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi đã tới một ngôi miếu trên núi Vân Đài, trong miếu có một lão đạo sĩ nói tôi căn cốt kỳ giai, đặc biệt thích hợp để tu luyện, có điều vào thời điểm năm mười sáu tuổi sẽ gặp đại nạn.

Anh cũng biết ba tôi yêu thương tôi nhiều đến thế nào, hơn nữa ông còn là người làm ăn buôn bán nên lại càng tin tưởng những điều này.

Cho nên có phòng vẫn có hơn, ông quyên tiền cho ngôi miếu đó, sau đó bảo lão đạo sĩ kia viết cho tôi một lá bùa chú, lão đạo sĩ còn đưa thêm cho tôi một quyển sách, nói rằng lúc rảnh rỗi tôi có thể mở ra nhìn xem.

Nhưng sau này khi quay lại nơi đó, tôi cũng chưa từng gặp lại lão đạo sĩ kia.

Bạch Nhất Tiếu rốt cuộc cũng tìm được đề tài, ở bên cạnh nói: “Vậy khẳng định tên kia là kẻ lừa đảo!” Lâm Nhuế giương mắt: “Nhưng trước đó không lâu, tôi thật sự đã xảy ra tai nạn xe cộ, còn suýt không thể tỉnh lại.”

Bạch Nhất Tiếu: “Cái này……” Mặc Nhiễm đầy thâm ý liếc nhìn Lâm Nhuế, anh biết cô vẫn còn có điều đang che giấu.

Cô bé này thực sự không đơn giản.

Nhưng anh cũng không định vạch trần, suy cho cùng, ai mà không có bí mật của riêng mình chứ!

Có thể đây chính là duyên phận của Lâm Nhuế.

Cho nên anh cũng không tiếp tục truy đuổi, mà chuyển chủ đề: “Vậy bút linh chi của tôi có liên quan đến cô không?" “Đúng vậy, thứ đó đối với tôi cũng vô dụng, nhưng với anh lại tương đối hữu ích.

Dẫu sao ban đầu lúc tôi mua đồ, anh cũng là có hảo tâm nhắc nhở không được để kẻ lừa đảo lừa gạt.

Anh cũng biết chúng ta đều rất để ý đến nhân quả mà.”

Lâm Nhuế thoải mái hào phóng mà thừa nhận.

Bạch (lừa đảo)Tiếu:......

Đột nhiên bị điểm danh, nhưng mà sao anh lại có cảm giác ủy khuất thế này? Em gái nhỏ Nhuế Nhuế à, tôi lừa cô khi nào chứ, rõ ràng là giúp cô nhặt được của hời đó!

Mặt liệt ngàn năm Mặc Nhiễm lúc này trên mặt lại hiện ra chút ý cười.

Không thể không nói, Lâm Nhuế phát hiện cùng hai người này nói chuyện = kỳ thật rất nhẹ nhàng, chẳng qua…… Cô nói: “Chờ một chút, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Uống hơi nhiều trà trái cây rồi thì phải....

Thân thể này không thể tích nước, thật đúng là phiền toái.

Nói xong câu đó, Lâm Nhuế liền ra khỏi phòng.

Các trung tâm thương mại này mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh, vì vậy cô đang đi theo chỉ dẫn để tìm phòng vệ sinh ở tầng này.

Ngay lúc này, cô đột nhiên trông thấy tên đạo sĩ giả ngày trước xông vào nhà cô đang bước vào nhà vệ sinh nam!

Lâm Nhuế không hề nghĩ ngợi, nhấc chân đuổi theo.

Không kịp đi gọi bọn Mặc Nhiễm nữa rồi.

Hơn nữa, Lâm Nhuế biết tên đạo sĩ giả kia vốn chẳng có bản lĩnh gì, cô hoàn toàn có thể bắt hắn trước, sau đó ném cho Mặc Nhiễm để thẩm vấn.

Tuy nhiên, khi Lâm Nhuế lao vào trong, liền trông thấy một người đàn ông đẹp trai với mái tóc bạch kim đang đứng trước bồn rửa.

Đối phương nhìn phản chiếu qua tấm gương đầy kinh ngạc.

Đôi mắt đẹp khúc xạ ánh sao rực rỡ.

Lâm Nhuế:…… A Hành sao lại ở chỗ này???!!!

C98 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch