Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Giám

Chương 40: Tặc kinh (2)

Chương 40: Tặc kinh (2)
Chiêu này vừa rồi, cho dù là kẹp thì nhãn lực và công phu ở trên tay cũng phải phù hợp, bí quyết là…

Tái Thị cũng không giấu giếm, đem nội dung chính của “Tặc kinh” của đạo môn giải thích cho Tần Phong. Tần Phong nghe liên tục gật đầu, không ngờ chữ “Trộm” đơn giản này lại bao hàm nhiều kiến thức như vậy.

Từ khi bái sư tới nay, cuộc sống của Tần Phong bỗng trở nên phong phú hơn. Mỗi ngày 4h thức dậy, giúp việc bếp núc, rửa rau xong sẽ đi chăm sóc vườn rau, mỗi ngày đều phải ngủ ít hơn người khác hai tiếng đồng hồ.

Nhưng qua những ngày bận rộn đó, thời gian của Tần Phong sẽ trở nên dư dả. Ngoài mỗi ngày phải lên lớp học chính trị như quy định ra, Tần Phong cơ bản đều ở chỗ của Tái Thị, đến trước khi bật đèn mới trở về phòng giam để ngủ.

Có Hồ Bảo Quốc làm chỗ dựa, hơn nữa Tần Phong lại rất chăm chỉ, công việc bếp núc chưa từng chậm trễ. Tất cả quản giáo cơ bản đều nhắm mắt cho qua. Thời gian mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh.

- Sư phụ, hay là ngườiđi bệnh viện xem sao đi?

Thoáng cái đã hơn bảy tháng rồi. Miền Bắc cũng đã bước vào mùa đông giá rét. Tháng trước tuyết rơi một trận mang không khí lạnh tới, khiến cho Tái Thị khỏe mạnh cũng đổ bệnh. Lão không muốn đi bệnh viện khám, tự mình kê một đơn thuốc, để Hồ Bảo Quốc bốc hơn 20 loại thuốc.

Tần Phong lúc này đang đun thuốc cho sư phụ. Nhưng ấm thuốc không phải được đặt trên bếp lò mà là Tần Phong cầm trên tay. Nước ở trong ấm đã sôi đang kêu “ùng ục”, có thể tưởng tượng được nhiệt độ ở trong ấm cao thế nào.

Tần Phong cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên không thể chịu được nhiệt độ cao như vậy.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện hai tay của Tần Phong đang không ngừng run rẩy. Hai tay ở trên ấm thuốc dường như là có khoảng cách, chẳng qua ở tốc độ nhanh khiến cho mắt thường không nhìn ra sự run rẩy. Ấm thuốc được giữ ở trên bếp lò mà hoàn toàn không chạm vào giá bếp.

- Khụ… khụ khụ…

Tái Thị nằm ở trên giường nhìn bộ dạng của Tần Phong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ho vài tiếng, nói:

- Thuốc tây thấy hiệu quả nhanh, nhưng đó là thuốc của hổ lang, trị phần ngọn chứ không trị được gốc!

- Sư phụ, người ho đã hơn nửa tháng rồi, cứ như vậy thì không được đâu!

Miệng Tần Phong nói, trên tay cũng hoạt động không ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm ấm thuốc, bỗng nhiên hai tay nâng về phía trước. Tay phải nắm lấy miệng ấm nghiêng xuống, tay trái không biết đã lấy bát khi nào, rót thuốc vào, sau khi đợi nguội rồi mới đưa cho sư phụ.

- Được hay không thì ta tự biết. Sống qua mùa đông này thì không có vấn đề gì.

Tái Thị lắc lắc đầu, đưa tay nhận thuốc của đệ tử đưa, ngẩng đầu uống, sau đó chỉ vào chiếc đàn dương cầm:

- Đàn cho sư phụ một bản nhạc của Rachmaninoff đi!

Cây đàn này là do Tái Thị nửa năm trước mang đến, mặc dù là đồ cũ, âm sắc cũng không phải là chuẩn, nhưng nơi này chỉ là nhà tù. Lúc đó nhờ có áp lực lớn của đồn trưởng Hồ mới có thể bình ổn những lời oán trách của các quản giáo.

Nhưng ba tháng sau, Tần Phong ở trong bữa tiệc của quản giáo, đã thành thạo đàn một bản nhạc, chuyện này về sau lại trở thành thành tiêu biểu cho việc dùng âm nhạc để cảm hóa tội phạm thanh thiếu niên báo cáo lên cấp trên. Đồn trưởng Hồ còn được khen, đương sự Tần Phong thì được giảm hình phạt bốn tháng.

Từ đó, các quản giáo đã không còn ý kiến về tiếng đàn truyền ra từ chỗ của lão Hạ nữa. Mỗi ngày nếu không được nghe có người còn cảm thấy thiếu vắng.

Mỗi ngày diễn tấu đàn dương cầm cũng thành một môn bắt buộc của Tần Phong. Ngồi trước đàn, mười ngón tay của Tần Phong lướt nhanh, khúc nhạc khó đàn nhất ở trên thế gian này đang vang lên trên đầu ngón tay Tần Phong.

Tuy rằng vì âm sắc của đàn có vấn đề, rất nhiều chi tiết thiếu tình cảm nhưng ý cảnh phong phú cũng đã được Tần Phong diễn vô cùng nhuần nhuyễn.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch