Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 34: Tiền Thị Thương Hội (2)

Chương 34: Tiền Thị Thương Hội (2)




Mà chuyến đi lần này của Vương Thủ Triết có mưu đồ rất lớn, đương nhiên hắn sẽ không thể hiện sự rụt rè của mình, bồi hắn ta hàn huyên và vô tình bộc lộ khả năng tư duy và logic cường đại hơn thổ dân của mình.

"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, với sự hiểu biết của Thủ Triết lão đệ, nếu như đi tham gia phúc khảo của Tử Phủ Học Cung thì dường như chuyện trở thành đệ tử của Học Cung sẽ chắc như đinh đóng cột." Trong lúc lơ đãng Tiền chủ sự coi trọng Vương Thủ Triết hơn mấy phần, nửa nâng nửa cảm khái: "Tử Phủ Học Cung không đơn thuần chú trọng thiên phú tu vi, bọn hắn coi trọng tầm mắt và cách cục của đệ tử Học Cung. Ta cho rằng Vương thị ở trong tay ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về thời kỳ đỉnh phong, thậm chí cố gắng hơn sẽ tiến bộ."

"Tiền lão ca đừng chế nhạo tiểu đệ." Vương Thủ Triết lắc đầu cười khổ nói: "Bình An Vương thị chúng ta chỉ cầu bình an sống sót, không còn cầu mong gì khác."

Dưới sự khách khí lẫn nhau, hai người đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

"Quá khiêm tốn, quá khiêm tốn. Lại nói Thủ Triết lão đệ, ngươi chạy suốt đêm tới Tiền thị thương hội ta có phải là có làm ăn lớn gì muốn làm không?" Sau khi hàn huyên một lúc, cuối cùng Tiền chủ sự cũng có chút kiềm chế không được, đem chủ đề kéo về quỹ đạo.

Nghe vậy, Vương Thủ Triết đặt nhẹ tách trà xuống, ánh mắt đầy bình tĩnh: "Nói đến việc này thì thật đúng là cần Tiền lão ca hỗ trợ, ta cần năm ngàn túi Diệt Trùng Tán."

Vừa nói ra, Tiền chủ sự bỗng dưng run tay, không dám tin nhìn Vương Thủ Triết, sau một hồi lâu cưỡng chế xuống bất mãn nói: "Không phải Thủ Triết lão đệ đến chọc ta đấy chứ?"

"Hà cớ gì mà Tiền lão ca nói ra lời ấy?" Vương Thủ Triết lạnh nhạt đáp: "Tiền thị thương hội to như vậy, chẳng lẽ ngay cả năm ngàn túi Diệt Trùng Tán cũng không có sao?"

"Lão đệ à, ngươi có biết năm ngàn túi Diệt Trùng Tán là nhiều cỡ nào không? Một túi Diệt Trùng Tán ước chừng trăm cân, pha loãng đủ để trăm mẫu ruộng sử dụng, mà năm ngàn túi Diệt Trùng Tán đã đủ để năm mươi vạn mẫu đồng ruộng dùng đó." Tiền chủ sự cau mày: "Trường Ninh Vệ chúng ta và các trấn dưới trướng cộng lại cũng chỉ có một trăm năm mươi vạn mẫu ruộng mà thôi."

"Ta biết." Sắc mặt của Vương Thủ Triết không dao động chút nào, ánh mắt hết sức nghiêm túc.

Sắc mặt của Tiền chủ sự dần dần trở nên đặc sắc: "Không phải lão đệ nói đùa đấy chứ?"

"Tất nhiên là không phải nói đùa." Vương Thủ Triết nói: "Mặc dù Vương thị chúng ta chỉ là cửu phẩm mạt lưu thế gia nhưng không phải không biết nặng nhẹ như thế."

"Được được được, lão đệ thật đúng là cho ngu huynh một kinh hỉ vô cùng to lớn, ta nhận cuộc mua bán này." Vẻ mặt của Tiền chủ sự vui vẻ nói: "Nhưng mà trong chi nhánh phâm hàng của Tiền thị thương hội ở Trường Ninh chỉ có hai ngàn túi tồn kho, còn lại ba ngàn túi thì cần phải đến chi nhánh phân hàng khác để lấy, phải mất ít nhất mười ngày."

"Vì sao tồn kho lại ít như vậy?" Vương Thủ Triết hơi nhíu mày.

"Cái này đã không ít rồi, những năm qua cơ bản đều là không có tồn kho." Tiền chủ sự nghiêm mặt nói: "Bởi vì liên quan đến nguyên vật liệu trồng và sản xuất, sản lượng Diệt Trùng Tán của mỗi năm đều có kế hoạch. Nguyên vật liệu bội thu năm ngoái nhiều hơn một phần mười, vốn là muốn bán cho các gia tộc với giá thấp, lại không nghĩ tới chỉ có số ít gia tộc mới bằng lòng dùng tiền trữ hàng. Không phải vậy thì sao mùa đông năm ngoái một nhóm Trường Ninh Vệ chúng ta còn thừa lại hai ngàn túi."

"Lão ca, vì sao những gia tộc kia không chịu thừa dịp giá thấp mà trữ hàng thế?" Vương Thủ Triết hững hờ thuận miệng hỏi.

"Chuyện này. . . Được rồi, nói đến việc này thì cũng không phải bí mật gì, rất nhiều gia tộc đều đã biết, nói cho lão đệ nghe cũng không trái với quy định của gia tộc." Tiền chủ sự do dự một chút thì bất đắc dĩ nói: "Dược liệu sử dụng ở bên trong Diệt Trùng Tán đều được thông qua rất nhiều thế gia dược điền trồng. Mấy năm gần đây sản lượng càng ngày càng nhiều, mà chúng ta cũng ép giá thu mua nguyên vật liệu. E rằng mùa đông năm nay một đợt sản lượng Diệt Trùng Tán sẽ giảm. . . Ngươi cũng biết đấy, gia tộc càng lớn thì tin tức càng linh thông."

Ha ha, Vương Thủ Triết hiểu rõ đây là sản lượng quá công xuất và thị trường bão hòa. Mặc dù hắn không phải là nhân sĩ chuyên bên kinh tế học, nhưng tầm mắt và ý thức thì vẫn xa hơn thổ dân của thế giới huyền huyễn này.

"Nếu đã như vậy." Vương Thủ Triết mưu tính chốc lát rồi nói: "Ta muốn lấy hết hai ngàn túi có sẵn của thương hội và ba ngàn túi của kỳ hạn giao hàng."

"Chuyện này, Thủ Triết lão đệ à, kỳ hạn giao hàng là gì?" Tiền chủ sự hoàn toàn không hiểu từ này, khuôn mặt mập tràn đầy vẻ nghi hoặc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch