Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bắt Đầu Ban Thưởng Bảy Cái Thẻ Nhân Vật

Chương 23: Quan Hải cảnh thượng phẩm!

Chương 23: Quan Hải cảnh thượng phẩm!


Ngay lúc Ninh Lang đang trùng kích cảnh giới tiếp theo, đại đệ tử của Lý Hồng Nhật đột nhiên chỉ vào ngoài cửa sổ kinh hãi kêu lên: "Dị tượng, thiên địa dị tượng!!!"

Ngoài cửa sổ, mây đen cuồn cuộn kéo đến, cứ như dải ngân hà trên trời đổ ngược.

"Sư phụ ~" Cam Đường nhẹ giọng gọi một tiếng, ngơ ngác nhìn Ninh Lang, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Khương Trần nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nói thầm: "Một ngày nào đó, ta phải giống như sư phụ, khi đột phá, dẫn tới thiên địa dị tượng có thanh thế lớn như vậy!"

Mai Thanh Hà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại vội vàng nhìn thoáng qua Ninh Lang, trong miệng lẩm bẩm nói: "Quan Hải cảnh trung phẩm..."

Lại qua thời gian uống một chén trà.

"Quan Hải cảnh thượng phẩm..."

Lúc này, các đệ tử trên Thái Hoa Sơn đều đã bị dị tượng này dẫn ra.

Bọn hắn từng người ngước nhìn dải Ngân Hà trên trời, nhao nhao bàn tán.

"Trời ạ! Đây là ai đang đột phá?! Lại dẫn tới thiên địa dị tượng cấp bậc này."

"Không phải Tiêu Nhiên sư huynh đột phá Động Phủ cảnh sao?"

"Không có khả năng, hắn mới Khai Hà cảnh thượng phẩm, ngay cả đỉnh phong cũng chưa đạt tới, làm sao có thể đột phá Động Phủ cảnh được."

"Vậy thì có lẽ là nhị trưởng lão, nghe nói hắn đã đột phá đến Quan Hải cảnh đỉnh phong."

"Nhị trưởng lão sao? Cảm giác không giống a."

"Hướng Hạo Nhiên Cung, hẳn là một trong các trưởng lão đó. Ta cảm thấy trong số đệ tử thân truyền, ngoại trừ Tiêu Nhiên sư huynh, không ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy."

"Buổi sáng ngày mai liền biết."

"..."

Gió ngừng, khí ổn.

Ninh Lang mở ra một đôi mắt, ấn ký màu đỏ ở mi tâm tựa hồ lại trở nên đậm hơn một chút. Hắn quét mắt nhìn một lượt đám người, cao giọng hỏi: "Ta bây giờ còn có thể tiếp tục làm Thất trưởng lão này sao? Nếu không thể, cứ việc bãi miễn ta cũng được."

Yên tĩnh như chết.

Không ai nói chuyện.

Sáu vị trưởng lão nhìn Ninh Lang bằng ánh mắt, cứ như nhìn quái vật.

Về phần Tiêu Nhiên, Triệu Tử Hiên, Vu Hoa, những đệ tử thân truyền này, cũng đều bị dọa cho sững sờ tại chỗ.

Bọn hắn phảng phất trong nháy mắt liền trở về cái ngày mười năm trước.

"Tông chủ, không có việc gì, ta liền đi về trước."

Ninh Lang nói xong, cười lạnh một tiếng với những người xung quanh, quay người cao giọng nói: "Khương Trần, Cam Đường, chúng ta đi."

"Vâng, sư phụ."

Ninh Lang mang theo hai người bước đi, đến cổng Hạo Nhiên Cung, hít thở không khí bên ngoài, Ninh Lang lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những lo lắng trong lòng hắn hôm nay đã quét sạch sành sanh.

Hắn bước ra hai bước, cả người liền đã lăng không bay lên.

Hắn cứ như đang leo thang, từng bước thăng cao, cho đến khi thân ảnh xuất hiện ở độ cao trăm trượng trên không trung.

Toàn cảnh Thái Hoa Sơn thu vào tầm mắt không sót thứ gì.

Ninh Lang dang hai tay ra, nhìn dải Ngân Hà trên trời còn chưa tiêu tán, thanh âm vang vọng khắp vùng thế giới này nói: "Ta lên lầu xem trăm sông, vào biển tức nhập ta nghi ngờ."

Dải Ngân Hà cấp tốc cuồn cuộn, như sóng biển ập tới.

...

...

Cách Thái Hoa Sơn ba trăm dặm.

Có hai người đang cấp tốc di chuyển, một người trong đó, tuổi không quá mười tám, thân mặc thường phục lộng lẫy, hai vai và thắt lưng đều thêu một con Mãng Long. Khóe miệng hắn còn vương máu tươi, tựa hồ bị trọng thương.

Người còn lại là một nam nhân trung niên, hắn khoác giáp huyền thiết, bên hông đeo thêm Ngự Hoa Đao đặc chế của Đại Ngu Vương Triều, ít nhất đã ngoài bốn mươi tuổi.

"Cữu cữu, ngươi đừng để ý đến ta nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta đều không sống nổi."

"Chớ có nói bậy." Nam nhân từ trong ngực lấy ra một viên đan dược, đưa cho người trẻ tuổi, rồi chỉ vào hướng tây nam nói: "Đó là thiên địa dị tượng, thần nếu không nhầm đó là hướng Thái Hoa Sơn. Người có thể dẫn tới thiên địa dị tượng như vậy, tuyệt đối không phải kẻ phàm tục. Ngươi tiếp tục đi về hướng đó tìm kiếm một vị cao nhân che chở, để ta chặn lại những kẻ phía sau."

"Cữu cữu, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ!"

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Khả Nhiễm, ngươi phải nhớ kỹ rằng ngươi không phải vì một mình ngươi mà sống, ngươi muốn những người đã hi sinh vì ngươi không uổng công. Nhưng ngàn vạn lần phải nhớ, khi chưa đột phá đến Quan Hải cảnh, tuyệt đối không được hồi kinh, bằng không bọn hắn đều sẽ chết vô ích."

"Không muốn!"

"Nuốt đan dược vào, nhanh chóng rời đi!"

"Cữu cữu..." Thanh niên hai mắt đẫm lệ nhòa đi, hai tay nắm chặt, mang đến một trận đau đớn thấu tâm can.

"Đi mau!" Trung niên nam nhân cả giận nói.

Thanh niên đưa tay lau nước mắt, sau khi nuốt đan dược vào, trong bóng đêm liền trực tiếp đi về phía Thái Hoa Sơn.

Lúc này, trăng đen gió lớn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch