Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bắt Đầu Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1: Yêu Ma Loạn Thế

Chương 1: Yêu Ma Loạn Thế


Tường đất loang lổ, ngọn đèn dầu tối tăm.

Chiếc giường nhỏ phủ tấm vải đỏ cũ kỹ, tỏa ra mùi gỗ mục.

Thẩm Nghi nhìn mọi thứ trước mắt, ngây người rất lâu, khó lòng tiếp nhận sự thật hắn đã xuyên không thành một tiểu tốt ở huyện Bách Vân.

Nhưng những vật dụng bên cạnh đều chân thật đến vậy.

Ký ức phân tán trong đầu cũng càng lúc càng rõ ràng.

Yêu ma loạn thế, tà túy mọc thành bụi.

Kiếp trước, hắn là một tên lưu manh, từ tầng đáy mò mẫm, cuối cùng cũng lăn lộn được một thân quan phục của nha sai. Từ đó, áo cơm không lo, nghe chừng là một đời cực kỳ nỗ lực.

Nhưng vì sao đối phương lại đột nhiên mất mạng?

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghi không hiểu sao cảm thấy sau gáy đau nhói.

Hắn đưa tay sờ soạng, rồi sờ phải một vệt máu tươi.

Màu đỏ tươi chói mắt, tựa hồ kích hoạt một cái chốt mở nào đó, trong chốc lát, Thẩm Nghi cuối cùng thoát khỏi sự u ám của cơn say, cơn đau kịch liệt ập tới dữ dội.

"Oái!"

Hắn trừng lớn mắt, gấp gáp thở dốc liên hồi.

Cúi đầu nhìn lại.

Dưới chân giường, một tiểu nha đầu nhỏ gầy, gương mặt tràn đầy hoảng sợ, níu chặt lấy vạt áo lót.

Ngay bên cạnh, một lão đầu rách rưới vá víu khắp người, thân thể còng xuống run rẩy không ngừng, run rẩy nắm chặt cây gậy gỗ, đỉnh gậy máu tươi vẫn còn tí tách nhỏ xuống.

Cả hai trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, vừa tuyệt vọng lại vừa sợ hãi.

"Ta nói..."

Thẩm Nghi cắn chặt hàm răng, dưới sự kích thích của cơn đau kịch liệt, lệ khí không ngừng va đập trong lồng ngực hắn.

Hắn nhìn chằm chằm lão đầu, đang định bảo đối phương buông gậy xuống trước.

Đúng lúc này, tiểu nha đầu kia đột nhiên điên cuồng giật tung tấm áo lót còn sót lại trên người, một bên cuốn lấy chân Thẩm Nghi, như một con thú nhỏ phát cuồng, mang theo tiếng khóc nức nở gào lên: "Gia! Ta xin ngài! Ta cho ngài tất cả! Xin ngài thả cha ta về quê có được không?"

Tay lão đầu buông lỏng, cây gậy gỗ "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Lão gương mặt chết lặng, ánh mắt ngây dại, tựa hồ một côn vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực của lão.

Với tiếng xấu hiển hách của Thẩm gia tại huyện Bách Vân, một khi đối phương mở mắt ra lần nữa, hai cha con bọn họ liền không còn đường sống.

"Có thể nào im miệng trước được không?"

Thẩm Nghi đau đến mí mắt giật giật.

Vốn dĩ đã vừa đau vừa phiền, nào còn chịu nổi tiếng gào khóc của tiểu nha đầu này.

Kiếp trước, Thẩm Nghi muốn cưỡng cưới tiểu nha đầu nhà họ Lưu tối nay, nên lão đầu này một gậy đánh xuống cũng xem như vì dân trừ hại, đáng được khen ngợi.

Nhưng hắn lại là kẻ vô tội, dựa vào đâu phải chịu một ám côn này?

Thẩm Nghi phiền muộn không thôi, nhưng lại không thể mắng, dù sao trong mắt người khác, Thẩm bộ đầu chẳng qua là sau khi choáng váng tỉnh lại, nào biết đã đổi một người khác.

Hắn giật phắt y phục trên giường, tùy ý ném vào đầu tiểu nha đầu nhà họ Lưu, xua tay như xua ruồi, hữu khí vô lực nói: "Cút mau!"

Thế này cũng làm người ta bị đánh đến sinh ảo giác, nếu là kiếp trước, tốt xấu cũng lừa ngươi được hai gian nhà nhỏ.

Hắn xoa xoa thái dương, nhưng cái ảo ảnh trước mắt lại càng thêm rõ ràng hơn một chút.

[Võ Học Hiện Có]
Thấu Cốt Cầm Nã Thủ (đại thành)
Phục Yêu Đao Pháp (nhập môn)

[Có thể quán chú thọ nguyên vào võ học, thu được tiến độ tương ứng]
[Khi thọ nguyên không đủ một năm, không thể tiếp tục quán chú]
[Thọ nguyên bản thân hiện còn: Ba mươi bốn năm]

...

Thẩm Nghi thấy rõ ràng những dòng chữ trên, trong lòng nổi lên sự lẩm bẩm.

Đừng nói, căn cứ ký ức còn sót lại, kiếp trước đúng là biết hai môn bản sự này.

Thấu Cốt Cầm Nã Thủ là nha môn ban cho, mỗi nha dịch đều phải luyện, thuộc về kỹ năng cơ bản của nha môn.

Cũng chính bởi bộ bắt pháp này mà hắn ta mới thăng quan, làm tới chức tiểu đầu đầu.

Còn về Phục Yêu Đao Pháp, thì là sau khi huyện Bách Vân náo loạn yêu họa, Trấn Ma Ti giáo úy đích thân đến đây truyền thụ cho nha dịch, là môn võ học trừ yêu đường đường chính chính.

Nhưng lúc này kiếp trước đã có chút địa vị, lại bị tửu sắc làm tổn hại thân thể, so với học võ tự vệ, hắn ta lại có một bộ phương pháp khác để sống sót dưới tay yêu ma.

Nói cách khác, bảng này là thật, không phải ảo giác sao?

Nhưng mà, điều này cũng quá vô dụng đi.

Quán chú thọ nguyên, thu được tiến độ võ học tương ứng, điều này chẳng khác nào việc hắn từng nghĩ ở kiếp trước: sống ít đi bao nhiêu năm, trực tiếp nhận lương bấy nhiêu.

Vấn đề là bản thân hắn ở kiếp trước vốn đã sống một cuộc đời nát bét, không còn hy vọng, cũng chẳng có gì đáng lo lắng, hiển nhiên như một cái xác không hồn. Được nhận tiền lương rồi sống thoải mái thêm vài năm, cũng không tính là chịu thiệt.

Nhưng học võ vốn là để bảo mệnh, mệnh cũng đã mất, còn học võ làm gì?

Chính ta chậm rãi luyện chẳng được sao?

"Tê."

Thẩm Nghi quay đầu định xua tan bảng này.

Ngẫu nhiên lại nhìn thấy thân ảnh hai cha con.

Chỉ thấy hai người đứng trơ như khúc gỗ, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc.

"Ta đã bảo các ngươi cút mau rồi mà..."

Thẩm Nghi nhe răng trợn mắt ôm lấy sau gáy, đang định nói, chợt nhớ ra điều gì đó.

Kiếp trước, hắn nửa đêm tới cưỡng cưới tiểu nha đầu nhà họ Lưu, cho nên nơi này là nhà họ Lưu. Kẻ phải lăn đi thật sự là...

Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Nghi chợt hiện lên vẻ xấu hổ.

Cút thì cút vậy.

Hắn trợn mắt trừng một cái, đứng dậy, rút bội đao bên hông, quần áo xộc xệch bước ra ngoài sân.

Xuyên không thì thôi, lại còn bị đánh một gậy rồi tự thân phải lết về nhà. Chẳng biết đã tạo nghiệt gì, bi ai thay!

Lưu nha đầu nắm chặt tay cha, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy dưới lớp áo.

Nàng không hiểu vì sao Thẩm Nghi tính tình đại biến, vậy mà lạ lùng không tra tấn nàng, cũng không đánh đập cha nàng, cứ thế ủ rũ không vui rời đi.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch