Lúc này Dương Mộc đi tới kim điện, ngồi trên long ỷ, nói:
- Các vị đại thần, trẫm quyết định thủ vững Hoàng Thành, cùng mấy kẻ xâm lược kia quyết một trận tử chiến.
Cả điện bỗng im lặng trong vài giây, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Quyết một trận tử chiến?
Chúng thần kinh hãi, điều này so với tưởng tượng sao lại khác nhau quá vậy. Mọi người đã chờ ở đây hơn một canh giờ, chính là hi vọng Hoàng Đế bệ hạ có thể hạ lệnh mở ra Hoàng thành, cùng mọi người chạy trốn. Cái tên Trịnh Khang suất lĩnh 20 ngàn đại quân kia mặc dù kiêu ngạo hung hăng nhưng cũng không thể đùa giỡn được.
- Bệ hạ, không thể được. Nếu hai bên mà giao chiến, chúng ta không khác nào lấy trứng chọi đá cả, kết quả chắc chắn sẽ thất bại.
- Bệ hạ nên cân nhắc cẩn thận, không nên bỏ lỡ thời cơ.
- Vệ tướng quân, ngài mau khuyên nhủ bệ hạ.
Chúng thần một mảnh hoảng loạn. Mãi mới chờ được Hoàng Đế đến, vốn tưởng rằng hắn sẽ hạ lệnh mở ám đạo, suất lĩnh mọi người chạy khỏi Hoàng Thành. Ai lại biết được, bệ hạ lại huyết khí phương cương muốn mạnh mẽ cùng quân địch chống đỡ đến cùng.
Như vậy là hành động không khôn ngoan, sẽ hại tới tính mạng của mọi người.
Một khi thành bị phá, đám hổ lang kia khẳng định sẽ khai đao lên quan viên bọn họ đầu tiên, tất cả sẽ bị khám nhà diệt tộc, muốn chạy cũng không được.
Hầu hết đại thần đều muốn trốn, thế nhưng Hoàng Đế lại đang nắm giữ chìa khóa ám đạo, bên cạnh còn có Vệ lão tướng quân tay nắm binh quyền trung thành tuyệt đối, do đó không ai dám mạnh miệng.
- Yên lặng!
Dương Mộc ngồi trên long ỷ, quát lên:
- Hoang mang hoảng loạn, còn ra thể thống gì. Một đám nam nhi thân cao bảy thước, không lo suy nghĩ chống địch, tất cả đều lo chạy trốn, đây là đạo lý gì? Trẫm nếu đã quyết tâm đánh với quân giặc một trận thì tất nhiên đã có kế sách, mong chư khanh đồng lòng hợp sức, tiêu diệt đại địch.
- Thần… thần đáng chết.
- Lão thần xấu hổ.
- Nguyện cùng bệ hạ cùng tiến cùng lui.
Chúng đại thần đều lộ vẻ xấu hổ, lại sợ uy nghiêm của Hoàng Đế nên không dám dị nghị, tất cả đều quỳ trên mặt đất dập đầu, nhưng trên mặt lại viết rõ hai chữ tuyệt vọng.
Dù sao, đây chỉ là một Hoàng Đế mới đăng cơ, ham chơi hưởng lạc, về mặt ức hiếp cung nữ chính là một tay hảo thủ. Nhưng nếu nói về cầm binh đánh giặc và bày binh bố trận thì sợ là còn chưa bằng một tên lính quèn.
Cái gì mà đồng lòng hợp sức, cái gì mà kế sách ngăn địch, lời nói của hắn nếu có thể tin thì lợn cũng có thể bay lên trời.
- Ài, kỳ thực trẫm cũng không muốn tiết lộ.
Bỗng nhiên, Dương Mộc thở dài một hơi.
Cái gì?
Chúng thần tử đột nhiên không rõ vì sao, một ít đại thần đang cau mày tuyệt vọng cũng lập tức ngừng lại.
Chỉ nghe Dương Mộc lại thở dài một hơi:
- Các khanh đoán xem, lúc trước trẫm đột nhiên ngất, là vì cớ gì?
Là duyên cớ nào?
Chúng thần tử đều một mặt quái dị, ngài làm sao ngất chính ngài còn không biết sao? Vừa nghe đến quân địch đã bao vây thành liền sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Loại gièm pha này, chúng ta làm thần tử vì giữ mặt mũi cho ngài nên coi như chưa từng xảy ra, ngài còn không thấy ngại mà nhắc tới?
- Các khanh, thực sự coi trẫm không chịu được như thế sao?
Dương Mộc lắc đầu một cái, lộ ra vẻ thần bí:
- Lúc đó, trẫm chỉ cảm thấy một đạo kim quang hiện lên trước mắt, sau đó liền ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ, các khanh đoán trẫm mơ thấy cái gì?
Một đạo kim quang lướt qua?
Chúng thần tử có chút ngạc nhiên, trong truyền thuyết thì từ cổ chí kim, phàm nếu có cảnh tượng kì dị, đi cùng với thời gian đặc biệt, đều báo trước sẽ phát sinh đại sự.
- Một vị thần tiên, mặt trẻ con tóc bạc, cưỡi một con tiên hạc, tiên nhạc từng trận, thiên hoa loạn trụy, mặt đất nở sen vàng.
Dương Mộc đàng hoàng trịnh trọng, nắm giữ tiết tấu trầm bổng mà du dương.
- Ồ?
Chúng thần tử hiển nhiên đã bị hấp dẫn bởi câu chuyện.
- Không chỉ có như vậy, lão thần tiên còn điểm lên trên trán của trẫm một cái, trao tặng cho trẫm một bộ binh thư, báo cho trẫm cách để ngăn địch.
Binh thư? Cách để ngăn địch?
- Bệ hạ, lời ấy là thật chứ?
Lúc này, có đại thần nửa tin nửa ngờ, cẩn thận hỏi lại.
Dương Mộc gật gù, vẻ mặt tươi cười, lộ vẻ cực kỳ tự tin.
- Tiên đế! Nhất định là tiên đế hiển linh.
- Lẽ nào, trời cũng giúp Thương Quốc ta.
- Hoàng thượng vạn tuế.
Chúng thần tử vui mừng khôn xiết.
Đối với những câu chuyện thần tiên, trong dân gian lưu truyền không phải là ít. Mặc dù là vương công quý tộc, bình thường gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ nửa tin nửa ngờ. Câu truyện thần bí đối với đám người đang rơi vào tuyệt cảnh, quả thực chính là một viên Cứu Tâm hoàn tốt nhất. Không quan tâm nó có mấy phần chân thực, mà ngoại trừ tin tưởng ra cũng không có biện pháp nào khác.
Dù sao trốn chạy chỉ là hạ sách, không chỉ mang ý nghĩa muốn từ bỏ địa vị và của cải hiện tại, còn khắp nơi đều phải chịu sự uy hiếp tính mạng và nỗi khổ lang bạt kỳ hồ. Nếu không phải thật sự rơi vào đường cùng, không người nào muốn như vậy.
Hiện tại, đã có thần tiên tương trợ, tất có thể hóa nguy thành an.
Hơn nữa nụ cười thần bí kia của Dương Mộc trong mắt quần thần chính là sự tự tin, giống như được tiếp thêm động lực vậy.
Mặc dù có một ít đại thần còn ngờ vực, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác. Cho dù không coi trọng tiểu hoàng đế mới đăng cơ không lâu này, thế nhưng thế sự như vậy, cũng chỉ có thể cầu khẩn trời cao, có thể phù hộ bản thân bình an vượt qua kiếp nạn này.
- Bệ hạ, lão thần cả gan xin hỏi bệ hạ, thần tiên chỉ giáo làm thế nào để chống địch?
Lúc này, Vệ lão tướng quân im lặng một lúc lâu rốt cuộc cũng đã nói chuyện, đây cũng chính là điều mà mọi người muốn hỏi.
Dương Mộc nở nụ cười:
- Trẫm hỏi khanh, nếu như công thủ bình thường, quân ta có mấy phần nắm chắc sẽ bảo vệ được thành trì?
- Một phần nắm chắc cũng không có, thành tất bị phá.
- Nếu là hư tâm, kiêu ý chí, công lúc bất ngờ?
- Chuyện này…
Vệ lão tướng quân ngẩn ra. Hắn có kinh nghiệm sa trường lâu năm, tự nhiên hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói trên, có thể nói đây là tinh túy của thuật mưu tính.
- Lão tướng quân rộng lượng, đây chính là liên hoàn kế mà lão thần tiên trao tặng cho trẫm, đủ để đại phá quân địch.
- Ồ!
Đôi mắt của Vệ lão tướng quân sáng ngời, nhìn Dương Mộc một chút, nửa tin nửa ngờ. Đối với vị hoàng đế này, hắn càng xem càng không hiểu, mới qua một canh giờ mà giống như đã biến thành người khác vậy. Không chỉ ngữ khí nói chuyện thay đổi, hơn nữa cách xử sự cũng quyết đoán hơn nhiều, rất có uy nghiêm mà Hoàng Đế nên có.
- Lão tướng quân, khanh tới đây.
Dương Mộc triệu hắn đến bên cạnh, thì thầm một phen.
Ước chừng một phút sau, Vệ lão tướng quân bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt đầy ngơ ngác, trong mắt phát ra tinh quang, vỗ đùi kích động nói:
- Diệu kế! Nếu thực hiện được, xã tắc Thương Quốc ta có thể bảo đảm rồi.
- Thần tiên thụ pháp, tính toán chắc chắn sẽ không có sai sót.
Dương Mộc giả vờ cao thâm, trầm ngâm nói:
- Lão tướng quân chỉ cần để ý bố trí, còn lại có thể giao cho trẫm.
- Lão thần, tất không phụ sứ mệnh.
Vệ Trung Toàn ôm quyền, cảm xúc đột nhiên dâng trào mãnh liệt.
Đồng thời, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
Lẽ nào thật sự là thần tiên hiển linh, ở trong bóng tối giúp đỡ bệ hạ?
Mắt thấy đã dao động được mọi người, thời cơ cũng đã đến, Dương Mộc từ trên bảo tọa đứng lên, tay cầm một thanh bảo kiếm, bắt đầu bố cục.
- Vệ tướng quân.
- Có lão thần.
- Khanh nhanh đi thành lâu, điều ba ngàn quân, dựa theo bố trí mà trẫm vừa nói, an bài khéo léo một chút.
- Thần, lĩnh chỉ.
Vệ lão tướng quân quỳ xuống đất cúi đầu, lĩnh chỉ mà đi.
- Cơ Linh Nhi.
- Có nô tỳ.
- Khanh lập tức đi gọi cung nữ và thái giám, mang bảo vật bên trong hoàng cung giấu kỹ, sau đó tập trung tất cả mọi người ở hậu cung. Không có lệnh của trẫm, không được ra ngoài, người trái lệnh, giết bất luận tội.
- Nô tỳ tuân chỉ.
Cơ Linh Nhi lễ bái, sau đó dẫn theo một đám cung nữ và thái giám vội vã ra khỏi Hướng điện.
- Các khanh hãy đi đến cửa cung phía sau, không được tùy ý chạy loạn. Trẫm sẽ cho một đội hộ vệ giám hộ, người nào giám chống lại, đánh chết ngay tại chỗ.
- Chúng thần, tuân chỉ.
Chúng thần quỳ lạy, được một đội hộ vệ dẫn dắt đi ra đại điện.
Sau khi hạ xuống ba đạo chiếu lệnh liên tiếp, Dương Mộc sờ sờ cằm, trầm tư một lúc. Tổng thể bố cục xem như đã thỏa đáng, tiếp theo nên chuẩn bị khâu mấu chốt nhất.
Nhìn xung quanh trái phải, Dương Mộc lúng túng phát hiện, trong cung điện chỉ còn lại một tiểu thái giám hầu hạ.
- Ngươi tên là Thẩm An?
Dương Mộc mơ hồ dựa vào trí nhớ mà suy đoán. Tiểu thái giám này lớn lên với hắn, từ nhỏ chuyện gì cũng đều thay hắn gánh, vừa thông minh lại vừa trung tâm.
- Bẩm bệ hạ, chính là nô tài.
- Tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị một cây cầm đưa đến thành lâu, lại tìm thêm mấy người, ở cuối tường thành phía Tây hoàng cung nấu nước. Không có mệnh lệnh của trẫm, một khắc cũng không được phép dừng lại.
- Nô tài tuân chỉ.
Thẩm An cung kính quỳ lạy sau đó xoay người đi ra ngoài đại điện.