Chuyện quân đội Trịnh Quốc công thành chỉ là việc sớm muộn, nhưng không nghĩ tới sẽ đến đột nhiên như thế.
Không tới thời gian một nén hương, tin tức này đã lưu truyền khắp trong Hoàng thành, tất cả đều sôi trào.
Mấy thế gia môn phiệt thường ngày cao cao tại thượng, lần này cũng triệt để hoảng sợ rồi. Sau khi quân đội Trịnh Quốc công phá thành trì, chuyện thứ nhất chính là lấy bọn họ ra khai đao, cho dù có chủ động đầu hàng hay dâng lên tài vật, tóm lại sẽ không thoát khỏi kết cục bị cướp bóc.
Khả năng lớn nhất chính là giống như hoàng tộc, tất cả đều bị diệt môn.
Bởi vì điều quan trọng nhất trong chiến tranh chính là diệt trừ người có thân phận địa vị và các thế lực lớn, phòng ngừa sau đó phát sinh phản loạn. Đặc biệt là quý tộc và thế gia môn phiệt, tuyệt đối không thể lưu lại.
Về phần lưu lại những thế gia môn phiệt này, càng không có khả năng. Duy trì thế gia môn phiệt ở mức độ nhất định, có thể trợ giúp thống trị quốc gia, thống trị thần dân. Còn nếu hơn chính là cái đinh trong mắt, không có một Hoàng Đế nào ăn no rửng mỡ đi tìm cho mình thêm mấy cái đinh trong mắt cả.
Toàn bộ Hoàng Thành hầu như đều rơi vào trong hỗn loạn, lão bách tính hoảng sợ luống cuống, nghĩ hết tất cả biện pháp giấu lương thực và tiền bạc. Nếu nữ tử trong nhà có chút sắc đẹp thì ngay lập tức lấy nhọ nồi bôi bôi xoa xoa, thậm chí là rạch mặt, bằng mọi cách làm cho xấu đi.
Mặc dù bọn họ biết, sau khi thành bị phá thì họ rất có thể sẽ bị bán đi làm nô lệ. Thế nhưng chỉ cần có một tia hi vọng có thể tránh né, không người nào nguyện ý từ bỏ.
Hoàng đế Thân Quốc Thân Tử Phu dẫn theo một đám văn thần võ tướng leo lên tường thành, phóng tầm mắt nhìn về phía quân Trịnh đang được điều động.
Trong lòng mọi người đều có một nỗi nghi hoặc, chiến thuật lúc trước của Trịnh Quốc chính là vây mà không công, tận lực tiêu hao sức mạnh của Thân Thành, đợi đến khi nắm chắc mười phần rồi mới bắt đầu tấn công.
Vốn chỉ còn mấy ngày nữa là Thân Quốc cùng đường mạt lộ, Trịnh Quân đột nhiên thay đổi sách lược như thế, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
- Bệ hạ! Tin tức tốt! Tin tức vô cùng tốt.
Lúc này, Đại tướng quân Cảnh Quý vội vàng chạy lên tường thành.
- Đại tướng quân, có tin tức gì tốt?
Hai mắt Thân Tử Phu sáng lên. Tại thời khắc nguy cấp này, có thể được gọi là tin tức tốt, tuyệt đối là tin khiến cho mọi người đều phấn chấn.
Quan viên và tướng lĩnh cũng kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Quý, đã thấy người sau dồn dập gật đầu.
Đại tướng quân trên người mặc một cái áo giáp trụ, thở hổn hển nói:
- Thần cảm thấy tình huống khác thường, liền phái ra một đội thám báo lần theo tường thành đi xuống, trùng hợp bắt được một Bách phu trưởng, sau đó biết được một tin tức — An La Thành có biến.
An La Thành có biến?
Tất cả quan chức và tướng sĩ đều lộ ra vẻ không hiểu. Mười ngày trước An La Thành đã bị chiếm giữ, trở thành nơi tiếp viện của kẻ địch, giờ sao lại đột nhiên phát sinh tình huống dị thường được chứ?
Hơn nữa, loại dị thường này còn khiến cho Trịnh Quân đột nhiên thay đổi sách lược, vội vã phát động công thành.
Thân Tử Phu thì thầm, sau đó cả kinh nghĩ đến một khả năng. An La Thành gần với sơn mạch Lưu Phỉ, nếu như đại quân của Thương Quốc tiễu trừ được lưu phỉ, xuất hiện ở An La Thành là chuyện rất bình thường.
- Việc này là thật sao?
Lập tức có người hỏi.
Các quan chức và tướng lĩnh đều thở ra một hơi, trên mặt đầy kinh hỉ.
- Chính xác trăm phần trăm.
Cảnh Quý gật gật đầu nói:
- Việc này được truyền ra từ đại doanh của Trịnh Quân, có người nói An La Thành bất ổn. Vì thế quân địch không thể không tạm thời thay đổi sách lược, lập tức tiến công Thân Thành ta.
Nghe được lời xác nhận của Cảnh Quý, Hoàng đế Thân Quốc và một đám quan chức tướng lĩnh đều vui mừng tột đỉnh.
Viện quân Thương Quốc.
Có viện quân của Thương Quốc phối hợp tập kích từ phía sau Trịnh Quân là có thể xoay chuyển được chiến cuộc rồi.
- Chỉ là không biết đại quân Thương Quốc khi nào đến.
Một vị tướng lĩnh rất lo lắng, thì thầm nói.
Một câu oán thán nhất thời đã tác động đến tâm trí của quân thần Thân Quốc.
Đúng rồi, bây giờ quân địch đang công thành, quân đội Thương Quốc lúc nào mới tới đây?
- Chuyện này…
Cảnh quý do dự một chút rồi nói:
- Theo ta được biết, tin tức An La Thành có biến xuất hiện bên trong Trịnh Quân từ sáng hôm nay. Nếu như xác định trong An La Thành chính là quân đội của Thương Quốc, thì bọn họ rất có khả năng đến từ hôm qua...
- Đến từ hôm qua...
Vẻ mặt của Thân Tử Phu dần trở nên nghiêm nghị, mà các quan viên tướng lĩnh còn lại cũng là hai mặt nhìn nhau.
Từ hoàn cảnh hiện nay, chậm nhất là ngày mai Trịnh Quân nhất định sẽ công thành. Mà Thương Quân lại vừa tới An La Thành, nhất định phải đánh bại trú quân tại An La Thành, cộng thêm thời gian đi đường nữa thì ít nhất cũng phải mất từ ba đến năm ngày.
Ba đến năm ngày… Đây là một con số khiến người ta tuyệt vọng. Hoàng thành Thân Quốc và Thương Quốc đều giống nhau, bởi vì không trực tiếp giáp giới với Trinh Quốc nên tường thành còn không cao lớn hiểm trở bằng Bình Hương Thành. Chỉ dựa vào không tới một vạn quân bên trong thành có thể thủ được ba, năm ngày sao?
Không phải không nghĩ tới chiêu mộ bách tính thành lập nông dân binh, thế nhưng bởi vì binh khí không đủ nên đành phải thôi. Một đám dân chúng tay không tấc sắt thì làm được cái gì?
- Có thể nghĩ biện pháp tiếp ứng không? Ví dụ như triệu tập lực lượng của bốn tòa thành trì…
Một viên tướng lĩnh có chút chua xót nói.
Chư tướng nghe vậy đều im lặng. Một lúc sau, Thân hoàng Thân Tử Phu mới thở dài nói:
- Thành trì bị vây lâu như vậy, chúng ta đã triệt để đoạn tuyệt tin tức với bên ngoài, chiếu lệnh căn bản không thể ra khỏi thành trì. Hơn nữa mọi người cũng biết, binh lực bên ngoài Hoàng Thành cũng không nhiều, có khả năng đã bị tiêu hao gần hết.
Nghe xong những lời ấy, quan viên tướng lĩnh đều im lặng không nói.
Cùng đường mạt lộ...
Nhưng tóm lại, có được tin tức này tốt hơn nhiều so với không có, ít nhất trong lòng mọi người đều có thêm một chút hy vọng.
- Ô...
Không lâu sau, một tiếng tù và bằng sừng trâu nặng nề truyền đến, xuyên thấu qua không gian vào trong Thân Thành.
Muốn công thành sao?
Sắc mặt quân thần Thân Quốc đầy trầm trọng, phát hiện trước đại doanh của Trịnh Quân có nhiều đội binh sĩ đang nhanh chóng tập kết, từng chiếc từng chiếc chiến xa được bày ra một cách chỉnh tề, phía trước là một loạt thang mây dùng để công thành.
Đại kỳ Trịnh Quân bay phấp phới, quân trận khổng lồ, khí thế cuồn cuộn, từng tiếng khẩu hiệu hô đến vang trời.
Hoàng đế Thân Quốc Thân Tử Phu đứng trên tường thành phóng tầm mắt tới, vào giờ phút này cũng có chút mờ mịt.
Có lẽ hôm nay là trận chiến cuối cùng của Thân Quốc.
Không, trẫm chính là Hoàng đế của Đại Thân, gánh vác cơ nghiệp trăm năm của tổ tông... Chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, thì tuyệt đối sẽ không buông tha.
Trong mắt hiện lên vẻ kiên định, Thân hoàng Thân Tử Phu đột nhiên vung tay lên:
- Nổi trống trận để cho Trịnh Quân bên ngoài nhìn một chút, quân thần Đại Thân ta cũng không khiếp chiến.
- Vâng!
Binh sĩ trên tường thành theo tiếng mà hét lên.
"Thùng thùng —— "
"Thùng thùng —— "
Trên tường thành của Hoàng thành Thân Quốc truyền đến từng đợt tiếng trống, binh sĩ thủ thành rất nhanh đã tập kết lại.
Mà ở phía xa, Nhị hoàng tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn dẫn theo hai vạn binh lực đang chỉnh tề xếp thành hàng, vòng thứ nhất gồm tám phương trận lớn dùng để bao vây, tổng cộng có hơn sáu ngàn người, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Theo lý thuyết, đối diện với gần vạn quân phòng thủ bên trong Thân Thành thì hơn hai vạn binh lực này nếu công thành cũng không chiếm được ưu thế gì.
Thế nhưng thủ thành cần lương thảo và trang bị, không có đủ đá lăn và mũi tên, cộng thêm thành trì lại không cao lắm làm cho tác dụng giảm đi phân nửa.
Nhị Hoàng tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn đứng trên chiến xa, một thân giáp trụ, trong tay nhấc lên một thanh kiếm bản to. Hắn ngước nhìn toà thành trì mà mình sáng nhớ chiều mong kia, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
- Truyền lệnh của ta! Công thành!
“Ô — —”
“Thùng thùng —”
“Thùng thùng —”
Tám ngày trôi qua, chủ lực hai bên cuối cùng cũng từ giằng co đi tới quyết chiến.