Quân đội Thương quốc đuổi tới là chuyện mà tướng lĩnh Trịnh Quân và quân thần Thân Quốc đều không ngờ tới.
Sáu ngàn đại quân sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Mộc liền không hề do dự chút nào, tiếng la giết rung trời, tất cả đều đánh về phía thành trì.
Thậm chí, ngay cả nhóm binh sĩ Trịnh Quốc trong thành đang chìm đắm trong chém giết còn tưởng rằng là quân đội phe mình, mãi đến khi tới gần mới phát hiện ra quần áo và phiên kỳ đều không giống nhau, lúc này mới kịp phản ứng.
Thương Quân?
Sắc mặt binh sĩ Trịnh Quân trắng bệch, chấn động không hiểu.
Quân đội Thương quốc làm sao lại xuất hiện ở sau lưng?
Nhị Hoàng tử Trịnh Quốc Trịnh Hàn đang muốn giục ngựa vào thành cũng nghe được cái tin tức kinh khủng này — Quân đội Thương Quốc giống như quỷ mị, xuất hiện ở phía sau lưng của quân đội phe mình.
Trịnh Hàn hoảng sợ. Không phải sáng sớm hôm nay quân đội Thương Quốc vẫn còn ở bên trong An La Thành sao?
Cho dù là toàn bộ cưỡi ngựa chạy như bay, sớm nhất cũng phải đến tối mới có thể đuổi tới nơi, làm sao lại như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở phía sau đại quân công thành?
Hắn theo bản năng quan sát bốn phía, bên cạnh chỉ có mấy trăm tên thân vệ, tám phần mười quân đội dưới trướng đã đánh vào trong thành, số người có thể lập tức trở lại giúp đỡ không vượt qua ba ngàn.
Mà quân đội Thương Quốc lại đang tới gần, sĩ khí của mỗi người đều như cầu vồng, không hề có một chút mệt mỏi của đường xa. Xa xa nhìn tới, đầy khắp núi đồi, chen chúc mà đến.
Đây là một thời cơ rất xảo diệu, sớm nửa canh giờ thì quá sớm, muộn nửa canh giờ lại quá muộn. Đây đã không đơn giản là vấn đề tiền hậu giáp kích. Lúc này quân đội Trịnh Quốc đang đốt giết đánh cướp ở trong thành, đã phân tán ra nhiều nơi, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào tập hợp được.
Cứ tiếp tục như vậy, Trịnh Quân nhất định sẽ bị quân đội Thương Quốc bao vây tiêu diệt.
Trong chốc lát, Thương Quân liền một đường xung phong đến gần Thân Thành.
Dưới khí thế mạnh mẽ như hồng thủy của quân đội Thương Quốc, đám binh sĩ Trịnh Quốc căn bản không đỡ nổi một đòn đã bị dọa cho vỡ mật. Sau một hồi tiếp xúc ngắn ngủi liền bắt đầu tan tác, chạy trốn khắp nơi.
Xong rồi...
Phía xa, Trịnh Hàn đã không còn hy vọng, một khắc trước hắn còn hào hùng vạn trượng, thoả thuê mãn nguyện, hoàng đồ bá nghiệp dễ như trở bàn tay. Thế nhưng không nghĩ tới tất cả những thứ này lại giống như ảo ảnh trong mơ, đâm nhẹ một cái liền vỡ.
Trịnh Hàn vẫn không cam lòng, cắn chặt răng, bi phẫn hô to:
- Đưa tin vào cho các binh sĩ bên trong thành, lập tức tổ chức phản kích.
- Vâng!
Lính liên lạc cũng nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, để cho binh sĩ bên cạnh thổi kèn, phát ra tín hiệu tập kích.
Lập tức binh sĩ Trịnh Quốc ở trong thành liền nhận được tin tức này, tất cả đều kinh hãi.
Một số tướng sĩ còn chìm đắm ở trong khoái cảm cướp đốt giết hiếp, một mặt không tin.
Lẽ nào, Nhị Hoàng tử điện hạ nói không giữ lời?
Nhưng như vậy thì thế nào, xưa nay đánh trận công thành đều là như thế, sau khi công được thành thì binh sĩ liền có thể muốn làm gì thì làm. Đây là một loại khen thưởng, dù là Nhị Hoàng tử cũng không thể phá vỡ quy củ.
Do đó nên cướp cứ tiếp tục cướp, nên dâm tiếp tục dâm, nên đốt tiếp tục đốt, mặc kệ nhiều như vậy.
Thế nhưng rất nhanh lại truyền đến một tin tức — Viện quân Thương Quốc đến.
Nhóm binh sĩ biết được tin tức đều kinh hãi, lập tức ngừng tất cả việc đang làm, cuống quít tập kết lại trên đường cái rồi đi thẳng đến cửa thành.
Không thể không nói, thời điểm quân đội Thương Quốc xuất hiện quá xảo diệu. Buổi sáng sau khi xuất phát từ An La Thành, Dương Mộc cũng không có dựa theo phương thức hành quân thông thường, mà là thông qua thẩm vấn tướng lĩnh Trần Thọ biết được bên cạnh chỗ tích trữ lương thảo có một đường sông nối thẳng đến Thân Thành, đồng thời nó cũng cách nơi đóng quân của Trịnh Quốc không xa.
Sau đó toàn bộ sáu ngàn quân đội ngồi lên thuyền lớn dùng để trở lương thực, lại thuê thêm một số thuyền đánh cá của nông hộ và một vài thuyền nhỏ, một đường xuôi dòng mà đi, chỉ ngắn ngủi hai canh giờ liền đến được Thân Thành.
Đúng lúc Trịnh Quân vừa công phá Thân Thành xong, do đó có thể đánh tan Trịnh quân còn lại bên ngoài thành mà không tốn chút sức lực nào.
Nhìn thấy quân Trịnh trong thành đã nhanh chóng tập kết, Dương Mộc hơi nhướng mày:
- Truyền lệnh xuống, Đại tướng quân Vệ Trung Toàn suất lĩnh ba ngàn người giết vào Thân Thành, những người còn lại ở ngoài thành bất động, chờ đợi nghênh chiến Trịnh Quân.
- Tuân lệnh!
Lính liên lạc hai bên liền nhanh chóng chạy như bay, truyền lệnh tới các nơi.
Chỉ chốc lát sau, sáu ngàn binh sĩ Thương Quân ở ngoài Thân Thành liền chia làm hai. Một phần đi vào trong thành, một phần tại chỗ chờ đợi, bày ra trận thế, chuẩn bị nghênh chiến Trịnh Quân lao ra từ trong thành.
Hai cỗ quân đội gặp nhau, lập tức phân cao thấp. Trịnh Quân thật vất vả mới tập hợp được mấy ngàn quân sĩ liền bị giết đến liên tục bại lui.
Sĩ khí rơi xuống là điều hiển nhiên, dù sao trên dưới Trịnh Quân không ai nghĩ tới quân đội Thương Quốc lại tới cứu viện vào đúng lúc này, cho nên trong lòng toàn bộ binh sĩ Trịnh Quốc đều nhút nhát, không hề có ý chí chiến đấu.
Mà mặt khác chính là chênh lệch về sự dũng cảm.
Từ sau khi chế độ công huân tước được chứng thực, tinh thần quân đội Thương Quốc liền tăng mạnh. Binh sĩ không còn vì bắt buộc mà chiến đấu, mà còn vì vinh dự, vì lợi ích. Do đó cùng nhau đoàn kết hợp tác, ý chí giết địch vang dội. Đối diện với mấy ngàn tán binh tụ tập tạm thời này, căn bản không sợ hãi chút nào, trái lại còn giống như sói đói nhìn thấy con mồi.
Sau khi chiến đấu một lúc, quân đội Thương Quốc liền lấy được ưu thế áp đảo.
Phốc —
A —
Binh sĩ Trịnh Quốc liên tiếp kêu lên thảm thiết, điều này khiến cho Trịnh Hàn đang quan chiến ở phía xa thập phần khiếp sợ.
Quân đội Thương quốc, sao lại có thể khủng bố như vậy?
Không thể cứu vãn...
Trịnh Hàn cắn răng, trên mặt lộ vẻ không cam lòng. Mặc dù trong lòng đang là một trận quặn đau, nhưng vẫn nhẫn nhịn truyền đạt lệnh rút lui.
Binh sĩ Trịnh Quân nghe được hiệu lệnh nhất thời như được đại xá, lập tức từ trong chém giết bứt ra rồi lui lại. Bên trong Thân Thành cũng có từng đám quân sĩ lục tục đi ra, nhưng tất cả đều bị binh sĩ Thương Quốc chặn lại tiêu diệt.
- Đáng tiếc, vẫn để hắn chạy mất.
Trên mặt Dương Mộc lộ vẻ tiếc nuối. Trịnh Quân rút đi, ít nhất cũng khoảng ba ngàn người.
Đương nhiên, Dương Mộc cũng không dám phái binh đuổi theo. Dù sao kẻ địch cũng đã cắm rễ ở đây gần mười ngày, tất cả đều rất quen thuộc, vạn nhất có phục binh thì hỏng bét.
Do đó hắn ra lệnh cho tất cả binh sĩ đình chỉ truy kích, đóng giữ một dặm bên ngoài thành, phòng ngừa Trịnh Quân quay đầu trở lại.
Mà cùng lúc đó bên trong Thân Thành, đám binh sĩ Trịnh Quốc tất cả đều bắt đầu luống cuống tay chân.
Bọn họ đều là tiến lên quá nhanh nên không kịp lui lại, hoặc là quá tham lam, không nghe theo hiệu lệnh, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rút lui. Do đó tất cả đều bị chặn ở trong thành, không tìm được phương hướng để rút lui.
Cùng lúc đó bởi vì đại quân Thương Quốc vẫn đang giương cao kỳ sí của Thương Quốc, hô to khẩu hiệu viện quân, khiến cho binh sĩ Thân Quốc ở ven đường cũng gia nhập vào trong đội ngũ của Thương Quân.
Sau khi Dương Mộc suất lĩnh thân vệ tiến vào trong thành, đúng là đã bị kinh sợ.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều có thi thể, người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, binh sĩ. Thi thể bình dân với các loại thảm trạng khác nhau, thậm chí còn nhiều hơn cả binh sĩ.
Loại tội ác này, có gì khác so với súc sinh?
Trong lòng hắn rất phẫn nộ, liền truyền đạt mệnh lệnh —— Phàm là gặp được Trịnh Quân, giết chết bất luận tội.
Mà đám binh sĩ Thương Quốc ngày ngày đều nghe giáo huấn và các ca khúc tẩy não, vì thế trong lòng đã gieo vào không ít tư tưởng họa không tới bình dân. Vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này, cảm giác xót xa trong lòng liền lập tức bộc phát ra, từng người đều căm phẫn sục sôi, hận không thể đem Trịnh Quân trong thành ra thiên đao vạn quả.
Vốn cho rằng Hoàng Đế bệ hạ sẽ như thường ngày, khai ân đối với quân địch đầu hàng. Thế nhưng không nghĩ tới, Hoàng Đế bệ hạ còn dứt khoát hơn so với bọn họ, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh giết bất luận tội.
Chính nghĩa và quân công đều được cả.
- Giết!
Nhiều đội Thương Quân rống giận đánh vào từng phố lớn ngõ nhỏ, giết sạch đám binh sĩ Trịnh Quốc gặp phải ven đường.
Ầm!
Tướng quân Khuất Dũng một cước đá văng cánh cửa của một hộ dân.
Chỉ thấy ở bên trong phòng, hai tên binh sĩ Trịnh Quân lồng ngực lõa lồ, nụ cười cứng ở trên mặt.
Mà ở trên giường bên trong phòng, còn có một tên binh sĩ Trịnh Quân không mặc gì cả, đang làm nhục một nữ tử đang kêu khóc.
- Đáng chết.
Tức giận mắng một tiếng, Khuất Dũng cất bước tiến lên, rút ra đoản đao chém giết mấy tên binh sĩ Trịnh Quân này.
Lại nhìn về phía cô gái kia, thấy đối phương tràn đầy hoảng sợ trùm chăn lại, mặt đầy nước mắt núp vào một góc. Trong lòng hắn không khỏi đau xót, đi tới nhỏ giọng an ủi:
- Không cần phải sợ hãi nữa, quân đội Thương Quốc ta đã đến, các ngươi sẽ an toàn.
- Quân đội Thương Quốc....
Trong lòng thiếu nữ mờ mịt, sau đó cúi đầu khóc nức nở.
Thấy vậy Khuất Dũng tiến đến gần giường, thay nàng che chăn lại, sau đó lập tức đi ra khỏi phòng tới các chỗ khác.
Trên đường, chỉ cần gặp phải binh sĩ Trịnh Quốc, tất cả đều không nói hai lời đem chúng chém ngã trên mặt đất.
Bốn ngàn binh sĩ Thương Quốc và năm ngàn Binh sĩ Thân Quốc cùng hợp tác, thanh lý toàn bộ đường lớn ngõ nhỏ, rất nhanh tiếng hò giết trong thành liền ngừng lại.
Cùng lúc đó, Dương Mộc dẫn theo ba trăm thân vệ đi thẳng tới cửa hoàng cung.
Thế nhưng hắn lập tức sững sờ.
Chỉ thấy Hoàng Đế Thân Quốc trên người mặc long bào mang theo văn võ bá quan và một đám Phi tử, Hoàng tử Công chúa, tất cả đều kích động đứng ở trước cửa cung.