- Khương Sơn thành… Nếu ngươi thắng, Thương Quốc ta sẽ bỏ qua, không hỏi đến chuyện Khương Sơn thành nữa. Nếu ngươi thua, quân đội Trịnh Quốc rút khỏi Khương Sơn thành, thối lui đến An La thành ở phía bắc. Thế nào?
- Cái này… đánh cược thế nào?
Trịnh Hàn rất động tâm. Khương Sơn thành bị giáp công hai mặt nam bắc, tình cảnh gian nan. Giờ chỉ cần quân đội Thương Quốc không còn đuổi đánh tới cùng, quân đội Thân Quốc tuyệt đối không thể đoạt lại.
- Song phương đều điều ra một đội tinh binh, thực chiến chém giết, một trận định thắng bại!
Dương Mộc chém đinh chặt sắt.
Trịnh Hàn hơi do dự, nói:
- Về mặt nhân số…
- Cho các ngươi ra gấp đôi!
- Thật sao?
Trịnh Hàn chấn động. Luận về trang bị quân đội, thực ra trang bị quân sĩ Trịnh Quốc tốt hơn nhiều, trên cơ bản cấp bậc Thập Phu Trưởng mỗi người đều có một thanh dao găm tinh thiết rồi. Nếu có thể ra gấp đôi quân sĩ, căn bản không cần so nữa, cuộc tỷ thí này quân Trịnh thắng chắc.
Bên cạnh, các tướng sĩ Trịnh Quốc ai nấy đều vui vẻ không thôi, ánh mắt đầy trào phúng, trong trào phúng có xem thường, trong xem thường có coi thường, tựa như đang nhìn một tên ngốc.
Chân chính lên chiến trường chính diện chém giết, một đối một đã là không tệ rồi, còn định lấy một địch hai sao?
Xem ra lần này Trịnh Quốc thua thực sự quá oan, để cho tiểu nhân thành danh!
Bên cạnh, Vệ Trung Toàn hơi chần chừ, nghĩ một lát rồi thấp giọng thì thầm với Dương Mộc:
- Bệ Hạ, có phải chúng ta quá qua loa rồi không?
Dương Mộc lắc đầu nói:
- Đại tướng quân là tướng tài khó được, lãnh binh đánh trận khiến người ta yên tâm. Chỉ có điều hơi bảo thủ… Đúng rồi, lần trước trong quân doanh không phải khanh nói phương pháp luyện binh kiểu mới của trẫm là trò chơi trẻ con sao? Hôm nay trẫm sẽ chứng minh cho khanh thấy chút uy lực của nó.
- Lão thần… hổ thẹn!
Vệ Trung Toàn nghẹn lời. Lần trước khi đi tuần doanh, thực sự hắn đã trắng trợn phản đối phương pháp luyện binh kiểu mới, buộc Dương Mộc phải thỏa hiệp. Nhưng sau trận chiến với Trần Thọ, hắn đã từ bỏ suy nghĩ này rồi, thậm chí còn âm thầm tán dương, xem bốn trăm tân binh kia là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Hiện giờ Bệ Hạ nhắc lại chuyện xưa khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Định ra xong xuôi, hai bên ký kết đổ ước, đóng ấn soái.
Bên quân đội Thương Quốc đưa ra ba trăm năm mươi người. Quân đội Trịnh Quốc ra bảy trăm người. Song phương triển khai trận thế trên bãi đất trống bên cạnh rừng cây.
Đây là trận quyết đấu giữa tinh nhuệ với tinh nhuệ!
Bên Trịnh Quốc, tất cả đều là trang bị tinh lương, quân sĩ ai nấy đều mặc giáp trụ, tay cầm mâu sắc, phần lớn có đeo đoản đao bên hông, đằng đằng sát khí.
Bên Thương Quốc, ba trăm năm mươi danh tân binh trang bị khác nhau, có người cầm tấm thuẫn, có người cầm trường mâu, cũng có người cầm đoản đao, nhìn qua rất không ngay ngắn chỉnh tề. Cũng chỉ có sắc mặt cương nghị và uy nghiêm mới lộ ra là binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không khiến người ta nghi ngờ đây là một đám nông dân binh chắp vá tạm thời.
Quân sĩ hai bên sẵn sàng trận địa, trong lòng mọi người đều hiểu, đây không chỉ là một trận đọ sức liều chết mà còn là một trận chiến quyết định thành trì thuộc về ai. Thắng, đương nhiên sẽ được ban thưởng và tán thưởng. Thua, chỉ có một con đường chết.
Nhưng trong mắt các tướng sĩ Trịnh Quốc quan chiến, đây hoàn toàn là một trận nghiền ép, nói là đánh cược, không bằng nói là Hoàng Đế Thương Quốc không muốn làm địch với Trịnh Quốc nữa, cho mình một bậc thang đi xuống rồi mang mặt mũi về nước.
- Ha ha ha! Hoàng Đế Thương Quốc, ngươi nhất định muốn so tài sao?
Trịnh Hàn ở bên cạnh cười to. Nhìn thấy binh sĩ Thương Quốc bày ra trận hình xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn lại càng thêm đắc ý. Dù sao tên đã lên dây, không bắn không được, nên hắn muốn cho Hoàng Đế Thương Quốc phải khó chịu hơn một chút, phát tiết sự phẫn uất trong lòng.
Dương Mộc chân thành nói:
- Cái này… đúng là phải suy tính một chút. Bằng không hôm nay chúng ta coi như thôi, ngày khác gặp lại?
- …
Trịnh Hàn đen mặt, cười khan:
- Hoàng Đế Thương Quốc thật biết nói đùa. Quân vô hí ngôn, quân vô hí ngôn. Ha ha ha….
Dương Mộc bĩu môi. Đánh cược rồi, còn ra vẻ cái gì chứ.
Không cần phải ra vẻ, có hơi sức mà ra vẻ, cứ giữ lại để lát nữa còn khóc!
Sau khi ra lệnh, trận hình hai bên biến hóa.
Quân sĩ Trịnh Quốc biến hóa phương trận, bắt đầu tấn công mãnh liệt, tựa như một cái chùy ba đầu đâm vào trận hình ba trăm năm mươi người của Thương Quốc.
Bảy trăm quân Trịnh, gần như vừa tiếp xúc đã đục xuyên đội hình quân Thương.
Xa xa, Trịnh Hàn và các tướng sĩ Trịnh Quốc đang quan chiến không ngừng gật đầu. Các tướng sĩ Thương Quốc đều lau mồ hôi hột, bởi vì chỉ cần là tướng sĩ từng xông pha chiến đấu đều biết, một khi trận hình phe mình bị quân địch đục xuyên, trên cơ bản sẽ rơi vào thế yếu, rất khó đứng vững.
Nhưng ngay lập tức có người phát hiện không phải vậy.
Trận hình quân Thương xáo trộn, nhưng không phải lộn xộn tự loạn, mà là bắt đầu vận động, có quy luật nhất định. Các quân sĩ giữ trận không hề kinh hoảng, ai nấy đều rất trầm tĩnh, cầm tấm thuẫn trong tay nhanh chóng bao vây phân hóa quân Trịnh xông vào trong trận, biến thành trong trong ngoài ngoài mấy tầng.
Đồng thời, quân Thương bên ngoài dựng một bức tường bằng thuẫn, ngăn quân Trịnh phía sau ở bên ngoài trận hình.
Trường xà trận hình chữ nhất!
Trên thế giới này, lần đầu tiên xuất hiện trường xà trận hình chữ nhất theo đúng nghĩa!
So với trận hình chặn đường đại quân Trần Thọ lần trước, trận pháp này càng toàn diện hơn. Mặc dù nhân số không đủ, nhưng chim sẻ nhỏ cũng đủ lục phủ ngũ tạng, không còn đơn giản là biến hóa đội hình mà là phân công từng quân lính, sắp xếp vào đúng vị trí một cách tinh tế, tỉ mỉ!
Đây là một trong thập đại trận đồ của Trung Quốc cổ đại. Trường xà trận hình chữ nhất có thể nói là trận pháp đơn giản nhất, nhưng uy lực không hề nhỏ. Hình dạng của trường xà trận hình chữ nhất không phải chỉ là một chữ nhất (-) dài thẳng tắp như trong truyền thống, mà là thành hình cung, bảo vệ trận nhãn ở trung tâm càng thêm an toàn, phòng ngừa bị kẻ địch tấn công, trận pháp cũng dễ biến hóa vây kín, càng nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch.
Sau khi kẻ địch xông vào trận, đầu rắn và đuôi rắn phải nhanh chóng hành động, trận pháp như một con rắn lớn khóa chặt kẻ địch, không ngừng di động, để cho thân rắn quấn chặt lại. Thương mâu thủ làm thân rắn như răng nanh không ngừng cắn xé thịt kẻ địch, mãnh tướng làm đầu rắn phụ trách chém giết cá lọt lưới. Thuẫn binh trong thân rắn liều mạng ngăn cản kẻ địch tấn công, giống như vảy rắn vậy. Bị tấn công như thế, kẻ địch sẽ bị giết sạch trong nháy mắt, không còn một mảnh giáp!
A!!!
Phụt!
Giết!
Trái hai, bổ đủ!
Chỉ trong thời gian ngắn, quân Trịnh đã chết một mảng lớn. Quân địch xông vào trong trận không kịp phản ứng đã bị vây quanh, muốn phản công lại mới phát hiện nơi nào mình với tới được đều bị thủ thật chặt, không có chỗ để xuống tay.
Trong trận này, binh khí ngắn lại trở thành thế yếu, trường mâu mới là binh khí thực dụng nhất!
- Tại sao có thể như vậy… Đây là trận hình đáng chết gì chứ!
Mặt Trịnh Hàn tái mét, nhìn chòng chọc vào trường xà trận hình chữ nhất, trong lòng lạnh buốt, toàn thân vã mồ hôi.
Binh lực gấp hai, vậy mà không chịu nổi một kích.
Hắn tự nhận mình là một kỳ tài quân sự, không thua mấy Đại tướng quân trong nước là bao, từ khi tiến đánh Thân Quốc tới nay không ngừng thu được chiến quả. Không ngờ nhất thời thất vận, không những bị đánh lén đại bại, so tài trên chiến trường ở quy mô nhỏ cũng thua!
Bảy trăm tinh nhuệ đánh không lại bốn trăm tên địch nhìn qua vàng thau lẫn lộn, truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho kẻ khác!
Bên cạnh, tướng sĩ Trịnh Quốc cũng nhìn nhau tựa như đang thấy một chuyện cực kỳ hoang đường, giống như đang trong một cơn ác mộng.
- Nhị hoàng tử, còn không định nhận thua sao? Đây là bảy trăm tinh nhuệ đấy, trẫm cũng đau lòng thay cho ngươi.
Dương Mộc ngồi đối diện trêu ghẹo chế nhạo, cũng chẳng băn khoăn gì về kết quả này. Trong lịch sử, mỗi khi xuất hiện trận pháp mới, quân địch đều sẽ chịu thiệt thòi lớn. Trước kia quân sĩ Trịnh Quốc chưa từng gặp phải loại trận pháp loại hình vận động này, chứ đừng nói là tùy cơ ứng biến mà phá giải, vì thế lập tức bị đánh cho hồ đồ cũng là rất bình thường.
Mắt Trịnh Hàn hằn tơ máu, sắc mặt âm trầm:
- Hừ! Tinh nhuệ như vậy, không cần cũng được!
Dương Mộc sững sờ, thực sự không cần sao? Đây gần như là một nửa tinh nhuệ trong quân đội Trịnh Quốc, phân lượng không thua gì một Tam thiên nhân đội. Ở bên ngoài vẫn còn gần ba trăm người chưa hãm vào trận, thế nào cũng đáng giá một ngàn người, ném đi không tiếc sao?
Nhưng hắn đã nghĩ sai, Trịnh Hàn đứng bật dậy gào lên:
- Rút lui! Rút hết cho ta! Đồ vô dụng!
Nghe vậy, quân sĩ Trịnh Quốc còn chưa hãm vào trong trận đều quay đầu bỏ chạy, sợ hãi rút về.
Còn những người đã vào trận chỉ có thể sốt ruột và tuyệt vọng. Bị vây vào trong trận, không thể tự khống chế, chỉ mất một lúc bọn họ đã bị tàn sát sạch sẽ.
Tướng sĩ Thương Quốc ai nấy đều vui mừng hô to vạn tuế.
Tướng sĩ Trịnh Quốc ai nấy đều buồn bã như cha chết mẹ vong, hoàn toàn yên tĩnh trầm mặc.