Nụ cười này quả thực đã làm tan chảy trái tim Dương Mộc.
Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc. (1)
Nụ cười đủ để hòa tan băng sơn, hơn nữa lời khen còn xuất phát từ nội tâm, đây chính là liều thuốc mê chí mạng nhất.
Dương Mộc cũng có chút lâng lâng. Ha ha ha, trở lại phải tranh thủ thời gian nghiên cứu một chút về nấu ăn mới được, để lần sau có thể khiến cho Hoàng Hậu khâm phục đến ngũ thể ngang dọc.
Chỉ trong chốc lát đĩa rau muống nhỏ đã bị hai người quét sạch sành sanh.
- ...Đúng rồi, nàng gọi trẫm lại đây không đơn giản là chỉ để ăn cơm chứ.
Dương Mộc tiếp nhận khăn lụa mà Lục Nhi đưa tới, lau miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Hoàng Hậu gật gật đầu, nghiêm túc hỏi:
- Lẽ nào ngươi không nhìn ra ngày hôm nay ta có gì khác sao?
Cái gì khác?
Không có gì khác biệt mà, vẫn cứ đẹp như vậy, cao quý như vậy. Như vậy… Ồ? Y phục này...
Đột nhiên, Dương Mộc phát hiện một vài nơi không giống nhau. Quần áo của Hoàng Hậu tựa hồ đã thay đổi, không còn cồng kềnh như trước đây, đặc biệt là từ phần eo trở xuống, không còn là loại váy dài đến mặt đất, mà đã ngắn đi rất nhiều.
So với mấy bộ trang phục lúc trước, bộ quần áo này càng giản lược và gọn gàng hơn,
- Đây…
Dương Mộc đánh giá với ánh mắt thưởng thức, vuốt cằm hỏi:
- Chính nàng làm? Nhưng mà mục đích là vì cái gì… Vì biểu lộ ra cá tính? Không đi theo truyền thống?
- Bản vẽ mà lần trước ngươi giao cho ta, nó đã gợi ý cho ta rất nhiều. Những ngày qua lúc có thời gian rảnh ta đều làm một bộ, sau đó phát hiện mặc nó vào luyện công sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nếu như so chiêu với người khác, phần thắng cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
- Luyện công?
Dương Mộc nhớ lại lần trước nhìn thấy nàng ta ngồi ở trên giường nhắm mắt tĩnh tọa, đó chính là luyện công sao?
Hoàng Hậu gật gật đầu, làm một thức mở đầu, cả người lập tức phiêu dật linh động lên, giống như là Lăng Ba Vi Bộ trong phim truyền hình vậy, ở tại chỗ còn lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Vẻn vẹn thời gian mấy hơi, một bộ pháp phiên nhược kinh hồng đã hoàn thành.
Mà Dương Mộc vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Cái gì!
Đây là tình huống gì?
Tàn ảnh quỷ mị vừa nãy rốt cuộc là thứ đồ gì?
Cả người Dương Mộc đều như ở trong mộng, tình cảnh này làm cho hắn chấn động hoàn toàn không khác gì ngày thứ nhất xuyên qua thì phát hiện Đồ Thư Quán ở trong đầu mình.
Võ hiệp?
Chẳng trách lúc trước Hoàng Hậu lại dám thi bạo mình, còn vô cùng xem thường nói hoàng cung không giữ nổi nàng.
Chỉ bằng một màn vừa nãy, coi như có điều đến một nhánh quân đội cũng không thể làm gì cả?
Trong nháy mắt, Dương Mộc cảm thấy cái đầu trên cổ mình rất không an toàn. Nếu như ngày nào đó có quốc gia khác phái cao thủ đến ám sát, vậy thì xong.
- Nàng, đây... là công phu gì thế? Lăng Ba Vi Bộ sao?
Dương Mộc nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.
- Lăng Ba Vi Bộ?
Hoàng Hậu nghi hoặc.
- Không phải? Vậy chắc là Phù Quang Lược Ảnh… cũng không phải? Không thể thế được...
Dương Mộc tự nói, sau đó ánh mắt sáng lên, kích động hỏi:
- Đúng rồi, nàng còn có loại võ công gì nữa? Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lục Mạch Thần Kiếm, Ngự Nữ... À, Ngọc Nữ Tâm Kinh, nàng cũng biết chứ?
Hoàng Hậu một mặt mờ mịt lắc đầu.
- Nàng đã đả thông hai mạch nhâm đốc sao?
- Khi nàng luyện công sau đầu sẽ bốc hơi chứ?
- Chân khí của nàng màu gì?
- Nàng có thể ngự kiếm phi hành không?
- Nàng có thể… Ài, quên đi, cái gì nàng cũng không biết.
Dương Mộc thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng. Bởi vì mỗi lần hắn hỏi, Hoàng Hậu đều là một mặt mờ mịt, lông mày khẽ nhíu. Vừa nhìn liền biết là đầu óc trống rỗng, nghe cũng chưa từng nghe qua.
Ngược lại, hắn đánh giá trên dưới Hoàng Hậu một hồi, đi quanh người nàng một vòng, sau đó thần bí nói:
- Đúng là bộ y phục này của nàng mặc vào thoải mái hơn so với mấy bộ trước kia, nhưng còn chưa đủ linh hoạt. Trẫm sẽ giúp nàng thiết kế một bộ y phục tốt hơn, thế nào?
- Vậy ta cần trả giá gì?
Hoàng Hậu hỏi ngược lại, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Ồ, đã hoàn toàn quen thuộc với quy tắc trò chơi, lại còn có thể học một biết mười.
- Trẫm giúp nàng thiết kế một bộ quần áo, nàng dạy trẫm võ công, thế nào?
- Dạy ngươi?
Hoàng Hậu nhíu mày, nhanh chóng đánh giá, sau đó trực tiếp lắc đầu:
- Ngươi không được, từ bé đã được nuông chiều, sẽ không chịu được khổ.
- Hừ!
Dương Mộc xem thường, hừ lạnh nói:
- Nàng cũng quá khinh thường người rồi? Trẫm là quân chủ tài đức sáng suốt, làm sao có khả năng một chút khổ sở cũng không chịu được? Nói đi, rốt cuộc làm sao để luyện?
- Đông luyện ba chín, hạ luyện tam phục. Đương nhiên, trước đó ngươi nhất định phải luyện khí lực, tăng cường thể chất của chính mình một chút. Mỗi ngày phải vác bao cát mười cân trên lưng, chạy quanh hoàng cung vài vòng. Còn nữa...
- Dừng dừng dừng!
Dương Mộc vội vàng đánh gãy nàng, có chút chột dạ:
- Quên đi, quên đi! Thanh minh trước, trẫm không phải là không thể chịu khổ, chủ yếu là… Hạ luyện tam phục quá tổn hại, khí trời như này sẽ đốt người đến đen thui, một người bình thường bị đen thì không quan trọng lắm, nhưng trẫm lại là vua của một nước, nếu như đen thui sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của toàn bộ Thương Quốc. Do đó vì ích lợi của quốc gia, trẫm quyết định trước tiên hi sinh một chút, tạm thời không học võ.
- Thật sao?
- Chính xác trăm phần trăm, không đúng không lấy tiền.
Dương Mộc trịnh trọng gật đầu, lời thề son sắt.
- Tên lừa đảo.
Hoàng Hậu nhỏ giọng thầm thì, sau đó nói:
- Vậy ngươi đổi một điều kiện khác, chúng ta lại trao đổi.
- Thứ ta muốn tựa hồ nàng cũng không thể thỏa mãn… Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta là bằng hữu chứ, giữa bằng hữu cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.
Không đợi Hoàng Hậu nói chuyện, hắn liền sai Lục Nhi đang hầu hạ bên cạnh tìm đến một mẩu than củi, một tấm ván gỗ, một cành cây thẳng, một cái bánh bao.
- Than củi?
Hoàng Hậu kinh ngạc, có thể là do từ lúc sinh ra đã mang theo sự chán ghét đối với mấy thứ đồ vừa xấu vừa bẩn này.
Dương Mộc mỉm cười gật đầu, sau đó tìm một con dao nhỏ vót than củi thành hình dáng của một cây bút, dùng nhánh gỗ làm thước đo, ở trên tấm ván gỗ vẽ ra từng đường nét.
Trong lúc đó thỉnh thoảng lại dùng bánh màn thầu lau một chút chỗ sai, hơi sửa chữa một chút.
Một lúc sau, một cái váy ngắn và một cái áo sơ mi được phác thảo sơ bộ, xuất hiện ở trên tấm ván gỗ.
- Còn có thể dùng như vậy?
Hoàng Hậu kinh ngạc, cảm thấy rất hứng thú đối với loại công cụ xảo diệu mà Dương Mộc dùng.
- Hừm! Rất đơn giản, chỉ là một ít đồ chơi nhỏ, sau này nàng cũng có thể học theo. À... nếu cảm thấy than củi bẩn thì có thể dùng một tấm khăn lụa gói lại, như vậy sẽ không làm bẩn tay.
Hoàng Hậu gật gật đầu, sau đó nhìn về phía tấm ván gỗ:
- Còn muốn vẽ cái gì?
- Vậy là được rồi, không cần vẽ nữa. Một cái áo, một cái váy ngắn bó sát người, quần áo rất nhẹ, khi đánh nhau sẽ rất thuận tiện.
Dương Mộc tràn đầy tự tin.
- Kẻ xấu xa.
Hoàng Hậu biến sắc, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt trừng Dương Mộc một cái.
- Cái này… tựa hồ cũng không có gì mà. Nàng thực bảo thủ.
Dương Mộc cảm thấy không hiểu ra sao, nói:
- Ta đã thấy qua rất nhiều nữ nhân ăn mặc còn bại lộ hơn thế này nhiều, thậm chí là đồ bơi. Nàng không lộ eo cũng không lộ bắp đùi, đã là rất bảo thủ rồi.
- Đồ xấu xa.
Hoàng Hậu cau mày:
- Phải mặc thì ngươi mặc đi... còn tưởng rằng có chủ ý gì tốt chứ.
Ách.
Đây là… tức giận?
Dương Mộc lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng Hậu, tuy rằng không giống như đang làm nũng, nhưng nhìn qua cũng rất nữ tính.
Sự thực chứng minh hắn lại sai rồi, chỉ thấy Hoàng Hậu sau khi lầu bầu một câu liền khôi phục khí chất lạnh như băng:
- Ngươi đáp ứng ta rồi, ngày hôm nay nhất định phải làm cho ra một bộ quần áo luyện công.
Ách... quần áo luyện công?
Chú Thích:
(1) Được lấy từ bài Giai Nhân Ca (Bản dịch của Hoàng Nguyên Chương):
Phương bắc có người đẹp,
Tuyệt thế vẻ hoa anh (*).
Liếc qua làm nghiêng thành,
Liếc lại làm nghiêng nước.
Lẽ nào không biết được,
Vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Giai nhân đâu dễ gặp.
(*) Anh: Loài hoa đẹp nhất
Mọi người có thể tìm trên google để xem những bản dịch hay hơn!