Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đi tới nơi tư mật như thế ở Dục Linh Cung, phát hiện bên trong bố trí đúng là rất ấm áp. Hai bên phượng tháp có thật nhiều trang sức của nữ nhân, ngọc bội vòng tay, đồ cổ tranh chữ treo rất nhiều, lại bày ra một bàn rượu ngon.
Bên cạnh là một tấm bình phong, bên trong gian phòng nhỏ tràn ngập hơi nước, có mấy tiếng sột soạt vang lên.
Giây lát sau, một đại mỹ nhân thân mang áo ngủ mỏng chậm rãi đi ra.
Hoàng Hậu chần chờ một chút, sau đó yên lặng ngồi lên trên phượng tháp, vung tay nhỏ lên dập tắt ngọn nến.
Dương Mộc cởi áo khoác ra, xốc lên một góc chăn chui vào.
Mùi thơm nức mũi , khiến cho người ta mê say.
Hoàng Hậu ưm một tiếng, toàn bộ thân thể đều run rẩy. Cảm giác được Dương Mộc đang muốn tiến hành động tác kế tiếp, theo bản năng khẽ lẩm bẩm:
- Mong rằng thương tiếc.
Trong màn đêm đen kịt, vang lên một chút âm thanh huyên náo.
Đột nhiên Dương Mộc ngừng lại, tựa như bị điện giật.
Vị mặn?
Đây là lúc hắn hôn lên gò má Hoàng Hậu thì đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị này.
Trong nháy mắt, đầu óc Dương Mộc trống rỗng, chậm rãi dừng lại.
Nàng, khóc?
Không phải nói là trao đổi sao?
Giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt dục hỏa của Dương Mộc, cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên cũng yên tĩnh lại...
Không thể nào tiếp tục....
Dương Mộc có chút mất mát, trở mình xuống giường rồi thắp nến lên.
Trên phượng tháp, quần áo Hoàng Hậu không chỉnh tề, mở mắt nhìn chằm chằm phía trước. Hai mắt bị một tầng hơi nước bao phủ, phản chiếu dưới ánh nến tựa như hai viên bảo thạch lấp lánh.
- Tóc còn chưa lau khô, đừng để bị cảm lạnh.
Dương Mộc đưa một cái khăn gấm qua, đặt ở bên cạnh gối.
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn hắn, sau đó đem khăn gấm gấp kỹ đặt ở dưới gối, nhỏ giọng hỏi:
- Vì sao?
Dương Mộc sờ sờ mũi:
- Nàng như thế làm cho trẫm cảm giác như đang bắt nạt một tiểu nữ tử yếu đuối, lại như tự tay phá huỷ một người. Còn nữa… có lẽ chúng ta đều là những linh hồn cô độc, đều sống ở thế giới mà người khác không biết.
- Thực xin lỗi.
Hai mắt Hoàng Hậu đầy buồn bã, hé miệng nói:
- Ta… Ta là lần đầu tiên! Lại cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ phối hợp!
- Ai mà không có lần đầu tiên.
Dương Mộc phất phất tay, trong lòng cũng mềm nhũn:
- Quên đi, hôm nay nàng cũng coi như thành thật, chỉ cần nàng đáp ứng sau này không bắt nạt trẫm nữa, ở trước mặt người ngoài thể hiện dáng vẻ của một Hoàng Hậu, trẫm sẽ đưa mấy bộ tuyệt thế bảo điển kia cho nàng.
- n?
Hai mắt Hoàng Hậu sáng ngời, trực tiếp ngồi thẳng dậy.
Lần này vì quá nhanh, áo ngủ được giải khai trực tiếp rơi xuống, làm lộ ra một mảnh trắng toát, tất cả đều bại lộ trong không khí.
Dương Mộc nhất thời thất thần.
- Á.
Hoàng Hậu giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhanh chóng nằm xuống dùng chăn che lại.
Dương Mộc âm thầm lắc đầu:
- Không cần phải sợ hãi như vậy, trẫm nói được là làm được. Đương nhiên, trẫm cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ. Nàng xem chúng ta đã đại hôn lâu như vậy rồi, trẫm còn chưa từng ngủ lại Dục Linh Cung, bây giờ cung nữ thái giám bên ngoài đều cho rằng chúng ta đã ngủ rồi. Lúc này trẫm mà đi ra ngoài thì thật mất mặt... Cho nên, có thể để trẫm tá túc ở nơi này của nàng một đêm hay không?
- Phì.
Hoàng Hậu lập tức nở nụ cười, thân thể hơi nhích vào trong:
- Ngươi thật xảo trá… Nhưng tựa hồ cũng có đạo lý. Đến đây đi, nơi này rất rộng rãi, ngươi ngủ bên ngoài còn ta ngủ bên trong.
Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không nghĩ tới Hoàng Hậu lập tức sẽ trở nên dễ thương lượng như vậy, vì thế lại vén chăn lên chui vào trong.
Bầu không khí lại trở nên quỷ dị.
Hai người đều không thể ngủ, nhưng đều không tiện mở miệng, cả hai đều làm bộ như đang ngủ.
Trong đầu Dương Mộc thì tràn đầy hình ảnh của nàng lúc áo ngủ rơi xuống, lòng ngứa ngáy khó nhịn, thậm chí hơi có chút hối hận, một cuộc đấu tranh đang diễn ra trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau, tâm tình của Dương Mộc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng đã ngủ chưa?
- n.
Hoàng Hậu phát ra một thanh âm.
Dương Mộc cân nhắc cái chữ này, ân là có ý gì?
Trong đêm tối, Dương Mộc nói:
- Lần trước trẫm xuất chinh đã nói với Thái Hậu là nàng đã có thai. Mẫu thân đã tới đây chưa?
- Đã tới hai lần, còn nấu canh sâm lão ô kê, nhưng đều đã bị Lục Nhi uống hết.
Dương Mộc:
- Thật cơ trí. Nhưng mà… nàng không tức giận sao?
- Tức giận? Đánh ngươi một trận sao?
- Ách… Quên đi! Nói cho nàng chuyện này, qua mấy ngày nữa thì công chúa Thân Quốc sẽ được gả tới, trẫm sẽ sắc phong nàng làm phi.
Dương Mộc suy nghĩ một chút, nói ra.
- Thật sao?
- Lại nói tiếp, nàng cũng rất đáng thương, chưa đến mười tám tuổi đã bị gả tới đây để hòa thân bảo vệ quốc gia và dòng tộc của mình.
Dương Mộc câu được câu không nói chuyện phiếm.
- Nàng… Ít nhất còn có dòng tộc để bảo vệ…
Tâm tình Hoàng Hậu rõ ràng kém đi rất nhiều.
Dương Mộc chếch thân, dùng tay gối đầu, nhìn về phía nàng:
- Còn nàng, tại sao lại sốt ruột muốn đột phá? Có thể nói một chút không.
- Có lẽ là báo thù...
Một lúc lâu sau Hoàng Hậu sâu kín thở dài, sau đó nói.
Dương Mộc đăm chiêu:
- Kẻ thù của nàng rất lợi hại phải không?
- Rất lợi hại! Quyền khuynh thiên hạ, võ công tuyệt thế. Ngươi biết không, hiện tại ngươi rất nguy hiểm, chỉ cần bọn họ phát hiện ra ta đang trốn ở chỗ này, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Hoàng Hậu bỗng nhiên cười khẽ nói.
Dương Mộc cả kinh:
- Khoa trương như vậy?
- Đúng vậy, có phải bây giờ ngươi rất hối hận khi đoạt ta về không?
Hai mắt của Hoàng Hậu nhìn về phía hắn, hỏi.
Dương Mộc có chút xấu hổ.
- Đúng rồi, tại sao nàng lại nói với ta những điều này?
Dương Mộc hỏi.
- Kỳ thực ngươi chết hay sống cũng không có quan hệ gì với ta, vốn còn định sau khi lấy được kinh thư liền giết chết ngươi. Chờ sau khi báo thù sẽ tìm một chỗ không người để tự sát… Thế nhưng mới vừa rồi ngươi cũng không nhân cơ hội để đạt được thân thể của ta, ta rất cảm kích, cũng có chút xấu hổ, không muốn lại lừa ngươi.
- Chuyện này...
Dương Mộc đổ mồ hôi lạnh. Cũng may vừa nãy nhịn xuống, bằng không sẽ khó giữ được tính mạng.
- Ta nói đều là sự thật, ngươi đang rất nguy hiểm.
Hoàng Hậu đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Không nên xem nhẹ kẻ thù của ta. Không có ta ở đây, dù chỉ phái một người đến đây ám sát, ngươi cũng không chống đỡ được.
- Thế… nàng phải đi?
Dương Mộc cả kinh, nghe ra ý ở trong lời của nàng, trong lòng có chút không nỡ:
- Nàng đi rồi trẫm phải làm sao bây giờ, không phải nàng đang hại đồng đội sao?
- Ta nhất định phải đi, không thể bảo vệ ngươi. Có điều, nếu thân thể đã bị ngươi nhìn, thế thì cho ngươi đi, đây là phương thức bồi thường duy nhất mà ta có thể cho ngươi.
Nói xong, Hoàng Hậu đột nhiên vươn mình một cái, áo ngủ rơi xuống… mái tóc rối tung, dung nhan tuyệt thế khiến người ta mê loạn
- Này, nàng muốn làm gì? Nàng xuống dưới để ta lên… A a...