Vào đầu tháng tám, bốn vị Đại tướng quân tề tụ ở trong cung, bí mật quan duyệt “Binh pháp Tôn Tử” bên trong một cái lầu nhỏ tại Tử Thần Điện, học tập kiến thức mang binh đánh giặc.
Mấy ngày nay quan hệ của Dương Mộc và Hoàng Hậu cũng đột nhiên tăng mạnh, chuyện phu thê phòng the cũng kéo theo linh hồn giao hòa, không giống như trong quá khứ đều là như nước với lửa. Không chỉ có thể hòa hợp ở chung, còn nhiều hơn một chút ân ái phu thê, qua những chi tiết nhỏ cũng có thể khiến người ta cảm thấy luyến ái ngọt ngào.
Khoảng cách này khiến cho mục tiêu của Dương Mộc lại gần thêm một bước.
- Công chúa Thân Quốc tới rồi sao…
Dương Mộc nhìn chân trời, thì thầm tự nói.
Cũng không phải là hắn ăn trong bát nhìn trong nồi. Trên thực tế từ mấy ngày trước, Thân Quốc đã phái sứ thần đưa tới mấy xe quặng sắt, cho thấy quốc nội tạm thời đã yên ổn, đội ngũ đưa tiến Công chúa Thân Quốc cũng đã khởi hành.
Buổi sáng hôm nay, Công chúa Thân Quốc đã vào cung. Đầu tiên là đến Phượng Nghi Điện yết kiến Hoàng Hậu, sau đó lễ bái Thái Hậu, bây giờ đã được sắp xếp ở Nhị Châu Cung.
Nạp phi dù sao cũng không phải là đại hôn của Hoàng đế, cũng không được long trọng như lúc sắc lập Hoàng Hậu, vì thế tất cả những việc này đều là do Lễ Bộ lo liệu.
Đồ cưới, mới là đồ vật mà Dương Mộc chân chính cảm thấy hứng thú.
Hai nước thông gia, thời điểm công chúa xuất giá thường sẽ mang theo một đống kim ngân tài bảo và hàng hóa quý hiếm. Nói cho dễ nghe thì là đồ cưới, nhưng trên thực tế ngay cả Công chúa cũng xem như là một vật phẩm đặc biệt của đám hỏi, trong đó đồ cưới được tính là quà tặng, bản thân Công chúa cũng không chiếm được nửa phần.
Theo lý mà nói, của hồi môn là mười vạn lượng bạc, thế nhưng đối với tình hình hiện nay của Thương Quốc thì đừng nói là mười vạn lượng bạc, coi như năm vạn lượng cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, khoảng thời gian này quốc khố thiếu hụt quá nhiều.
Ban thưởng và trợ cấp sau chiến tranh đã tiêu hết hai mươi vạn lượng bạc, xây dựng thành trì và cứ điểm bên trong sơn mạch Lưu Phỉ đã chi mười vạn. Còn lính mới nhập ngũ, quân trang, binh khí, đồ ăn, tổng cộng là năm vạn lượng. Phổ biến biến pháp, trợ giúp và khen thưởng cho dân chúng tốn mười vạn lượng.
Cái này tương đương với việc toàn bộ quốc khố thật vất vả tích lũy được một triệu lượng bạc, ngăn ngắn thời gian một tháng liền co lại còn một nửa. Mà mấy tháng tiếp theo lại là thời điểm quan trọng để thi hành tam đại chính lệnh, chỉ sợ lại tốn thêm mấy chục vạn lượng.
Vấn đề là, thời gian thu thuế mỗi năm một lần vẫn còn đến hai tháng...
Vì thế phần đồ cưới này ở trong tay Dương Mộc giống như một toà bảo tàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
...
Vào đêm, ánh trăng như nước.
Dương Mộc trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên đi Dục Linh Cung một chuyến, sau đó sẽ lâm hạnh Công chúa Thân Quốc.
Thế nhưng, sau khi đến Dục Linh Cung liền biết được Hoàng Hậu đã đi ngủ.
Trong lòng Dương Mộc ấm áp, nhất thời hiểu được tâm ý của Hoàng Hậu, nhiệt tình tăng lên, bãi giá Nhị Châu Cung.
Một đám thái giám cung nữ đã sớm đợi sẵn, nhìn thấy Loan giá đến đều dồn dập khấu hành đại lễ, cung nghênh thánh giá.
Nhị Châu Cung là một tòa cung điện rất đặc biệt bên trong hậu cung. Trên đỉnh là hoàng ngói lưu ly, bệ thì là đá trắng xanh, trên tường là các bức tranh tươi sáng, phối hợp với sự điêu khắc vô cùng khéo léo, là tòa cung điện của hậu phi tốt nhất ngoại trừ Dục Linh Cung.
Bởi vì từ thời Tiên đế, toàn bộ Hoàng cung lại đang lục tục tu dựng. Lúc đó Tiên đế đặc biệt sủng hạnh một hậu phi, vì thế gọi là Nhị Châu Cung, dự tính sau khi xây dựng xong sẽ để cho vị sủng phi kia ở lại. Thế nhưng đợi được cung điện xây xong, hậu phi lại thất sủng… .
Từ đó về sau, tòa cung điện này liền bỏ không, chưa bao giờ có một người chủ nhân, chỉ là sắp xếp một ít cung nữ thái giám phụ trách quét tước.
Thế nhưng tối nay, nó lại thành tiểu điểm của toàn bộ hậu cung.
Dựa theo lễ chế, chỉ có đại hôn với Hoàng Hậu mới có thể sử dụng màu đỏ, vì thế tối hôm nay toàn bộ Nhị Châu Cung đều là một mảnh màu hồng. Ngay cả số lượng đèn lồng cũng có quy định, tuyệt đối không thể bằng với số lượng của Dục Linh Cung, cũng không thể bằng Dục Linh Cung về độ rộng thoáng.
Chỗ này không thể không nói một chút. Khi Hoàng Đế đại hôn, trình tự nghi lễ chủ yếu có: nạp thái, đại chinh, sắc lập, phụng nghênh, lễ hợp cẩn, ăn mừng, diên yến, cầu phúc. Mỗi phân đoạn đều được thi hành một cách long trọng.
Hao tốn của cải, hơn nữa muốn chiếu cáo toàn quốc.
Sắc lập phi tần hậu cung thì lại hoàn toàn khác nhau, bởi vì phi tần hậu cung vẻn vẹn chỉ là đồ chơi tư nhân của Hoàng Đế. Nếu như muốn nói đến địa vị, thì nó tương đương với tiểu thiếp trong các gia đình khác, thậm chí còn không bằng. Trình tự sắc phong phi tần rất đơn giản, thậm chí không thể gọi là trình tự, chỉ cần thái giám chủ trì là được.
Có điều quy củ là quy củ, dù sao đường đường cũng là Công chúa của một nước, quan hệ đến bang giao của hai nước, toàn bộ cung nữ thái giám trong hậu cung không một ai dám thất lễ. Phủ nội vụ thì bận trước bận sau, tận lực sắp xếp để thể hiện được phong quang.
Đương nhiên cũng có một người dửng dưng như không, đó là Dương Mộc.
Đối với hắn mà nói, một Công chúa Thân Quốc tuy rằng nghe rất mê người, nhưng trên bản chất cũng chính là một vật hi sinh chính trị. Nếu như đã gả tới Thương Quốc thì nên tuân thủ quy củ của hậu cung Thương Quốc, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nên đánh liền đánh, nên thị tẩm hầu hạ liền thị tẩm hầu hạ, như thế cũng không thể thiếu.
Dưới sự dẫn đường của một lão ma ma, Dương Mộc đi vào tẩm cung.
Chỉ thấy trên giường lớn chạm trổ xa hoa, Công chúa Thân Quốc thân mang trang phục màu đỏ nhạt đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mười hai cung nữ đang đứng thẳng một bên, mỗi người đang nâng một cái khay.
- Tham kiến bệ hạ.
Một đám cung nữ hành lễ.
Dương Mộc gật gật đầu, nhìn một chút các khay trong tay các nàng. Đó là một ít táo đỏ, khăn trắng, khăn gấm đông cung và mố số đồ vật linh tinh khác, cũng không có gì đặc biệt. Hắn phất tay ra hiệu cho bọn họ đều đi ra ngoài, sau đó nhìn về phía Công chúa một thân hỷ phục kia.
Công chúa Thân Quốc có chút hoảng loạn, quỳ trên mặt đất dập đầu lễ bái.
Dương Mộc không có kêu nàng bình thân, mà lại hỏi:
- Vừa nãy nàng đang nhìn cái gì?
- Bẩm bệ hạ, thần thiếp đang nhìn ánh trăng.
- Ánh trăng…
Dương Mộc thầm thì, sau đó cười:
- Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn rõ dung mạo của nàng.
- Vâng.
Nữ tử khom người, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, Dương Mộc ngây người.
Tóc mây hoa nhan, lông mi thật dài, có chứa một luồng linh khí, thoạt nhìn nhã nhặn động lòng người.
Quá quen thuộc!
Vị Công chúa Thân Quốc này không phải là người nữ tử đã nhìn trộm mình tại tiệc rượu trong hoàng cung Thân Quốc sao?
- Sao lại là nàng?
Dương Mộc lập tức cảm giác mình giống như trúng được một giải thưởng lớn vậy. Vốn khoảng thời gian này hắn cũng là nhớ mãi không quên, không nghĩ tới công chúa đưa đến dĩ nhiên là nàng.
Cái cảm giác này, giống như là đang chơi gắp búp bê, đột nhiên bắt được con mà mình vừa ý nhất.
Đây chính là nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng?
- Mau mau đứng lên.
Dương Mộc cười ha hả nói:
- Đừng có quỳ hỏng đầu gối, nếu thích quỳ thì có thể dùng phương thức khác… Đúng rồi, ái phi tên gọi là gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, khuê danh của thần thiếp là Y Nặc.
- Y Nặc… Thân Y Nặc!
Dương Mộc đọc hai lần, nói:
- Có tâm sự?
- Thiếp… Thần thiếp có chút nhớ phụ hoàng và mẫu hậu.
Thân Y Nặc mím môi lại, viền mắt có chút hồng, tựa hồ đang cố gắng kìm nén không khóc.
Thấy vậy, Dương Mộc cũng cảm động lây. Nhớ năm đó lần đầu rời nhà đến nơi khác đi học, ở hoàn cảnh xa lạ không có cách nào lập tức thích ứng, đối với tương lai đều là tràn ngập mơ hồ và bàng hoàng, đêm khuya đều một mình yên lặng rơi lệ.
Mà thân Y Nặc lại là một công chúa được nuông chiều từ bé, thiếu nữ hoa quý mười bảy tuổi đã phải chịu đựng nhiều như vậy, nội tâm bàng hoàng không biết làm thế nào cũng là điều bình thường.