Một lát sau Dương Mộc đã bãi giá đến ngoài đình, đi tới nơi làm việc của lục bộ, đứng ở trước nha môn Công Bộ.
Nhất thời Thượng thư Công Bộ Trần Hữu hoang mang hoảng loạn đi ra nghênh giá, mấy quan chức to nhỏ cũng thất kinh, lo sợ bất an.
Dù sao, xưa nay đều là quan chức tiếp nhận triệu kiến sau đó đi Tử Thần Điện để gặp mặt Hoàng Đế, chưa từng gặp qua Hoàng Đế không có chuyện gì lại đích thân tới nha môn? Chuyện Hoàng Đế đích thân tới nha môn quan phủ đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện, không hề báo trước. Giờ Hoàng đế bệ hạ lại giá lâm đến Công Bộ, không biết là phúc hay là họa đây?
Trong lòng Trần Hữu vô cùng thấp thỏm, hắn là gia chủ Trần gia trong lục đại môn phiệt. Mà Trần gia vốn là một thế gia của tiền triều, sau khi Tiên đế đánh hạ Hoàng Thành liền thần phục, lúc này mới có thể duy trì tiếp. Chung quy lại cũng không phải là tòng long chi thần gì cả, thế lực sa sút, tồn tại ở cuối cùng trong lục đại môn phiệt. Sau khi lục bộ thành lập, hắn liền bị phân đến Công Bộ thấp kém nhất.
Mà mọi người đều biết, hiện nay Hoàng đế bệ hạ đang chèn ép môn phiệt. Lần này tới Công Bộ, chắn hẳn sẽ đem ra một số chuyện sau đó mượn đề tài để nói chuyện của mình, như vậy Trần gia sẽ gặp phải tai họa.
Nghiền ngẫm lo sợ, trên trán Trần Hữu đổ mồ hôi, kết cục của Điền gia và Trương gia bi thảm như thế nào? Hai ngày trước lúc hắn nghỉ tạm một đêm ở Giáo Phường Ti đã tận mắt chứng kiến cảnh nữ quyến của phạm quan bị tra tấn vô cùng thê thảm. Mà hầu hạ hắn chính là một đôi mẹ con của Trương gia, tư vị đó… Chà chà, cũng không giống với gia kỹ.
- Vi thần cung nghênh bệ hạ! Không biết Bệ hạ giá lâm, không nghênh giá chu đáo, vi thần tội đáng muôn chết…
Trần Hữu quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
- Hãy bình thân, trẫm chỉ tới xem một chút, các khanh không cần đa lễ.
Dương Mộc lại nói:
- Tân binh nhập ngũ lần này, Công Bộ và Binh Bộ phối hợp làm việc chặt chẽ, trẫm cũng an tâm.
- Nhờ hồng phúc của Bệ hạ, chúng thần nhất định sẽ hết lòng hết sức phân ưu vì Bệ hạ.
Trần Hữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suất lĩnh chúng quan đi theo phía sau Dương Mộc. So với Tam bàn đồng chí mang theo một đám theo quan chức bên cạnh còn muốn cung kính hơn, chỉ thiếu chút nữa đã cầm đến cả giấy bút ra ghi lại.
- Nhưng mà… Công Bộ của khanh còn có rất nhiều vấn đề.
Đột nhiên Dương Mộc quay đầu lại, nói.
Một câu nói này, trực tiếp khiến tâm Trần Hữu run lên, suýt chút nữa đứng không vững, vội vã quỳ xuống đất thỉnh tội:
- Vi thần đáng chết, vi thần có lỗi, thỉnh bệ hạ giáng tội.
Mười mấy quan chức còn lại cũng cuống quýt quỳ xuống đất, tràn đầy vẻ sợ hãi.
Dương Mộc rất hài lòng, điều này chứng tỏ việc hắn giết gà dọa khỉ trước đó đã đạt được không ít hiệu quả.
Kỳ thực, lần này hắn đến cũng không phải là để làm khó dễ Công Bộ. Hiện nay Công Bộ là vất vả nhất nhưng không có kết quả tốt nào, vẫn luôn bị năm bộ ngành kia xem thường, giống như những người trí thức làm việc trong văn phòng xem thường mấy người bán giày bên lề đường vậy.
Công việc lần này có liên quan trực tiếp đến Công Bộ, là trung tâm chỉ huy việc xây dựng trên toàn quốc, phạm vi chức trách bao gồm xây dựng các loại cung điện, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông. Còn phải trợ giúp Binh Bộ rèn đúc các loại binh khí và trang bị, lại còn liên quan tới các ngành nghề kim, thạch, trúc, thổ, mộc cùng với dệt. Khi đó số lượng thợ thủ công sẽ gấp mười mấy lần số lượng quan chức, mà triều đình lại được xưng là khu môn, không bột đố gột nên hồ, khắp nơi đều bị người ngáng tay, lại còn rất ít mỡ, có thể nói địa vị phi thường lúng túng.
Thế nhưng, mục đích lớn nhất trong chuyến đi này của Dương Mộc chính là những thợ thủ công đó.
Là một người có tư duy của người hiện đại, hắn đương nhiên biết khoa học kỹ thuật là phương thức sản xuất tốt nhất. Thợ thủ công là cơ sở của công nghiệp, là động lực để cho xã hội phát triển tiến bộ, để những người này ở bên trong Công Bộ thì có chút phí phạm nhân tài.
Nhìn lướt qua chúng quan viên đang lo sợ bất an, Dương Mộc để cho bọn họ đi triệu tập thợ thủ công, sau đó chính mình bắt đầu tham quan bên trong Công Bộ.
Đây là một cái sân vô cùng lớn, từng gian nhà tọa lạc rất có ý vị, diện tích quy mô cũng coi như là lớn nhất trong lục bộ.
Trong đó có Quân Khí Giám, Thuỷ Lợi Giám, Lộ Chính Giám, Ti Nông Giám, Trúc Tạo Giám, Phường Chức Giám, Tạp Tạo Giám… Phía dưới các Giám đều bố trí thành các Cục, ví dụ như bên dưới Quân Khí Giám chia làm Y Giáp Cục, Binh Khí Cục, Cung Tiễn Cục, Chiến Xa Cục, Tạp Tạo Cục...
- Trẫm có một vấn đề liên quan tới Quân Khí Giám. Binh khí thuộc về phạm vi của Binh Bộ, nhưng vì sao rèn đúc các loại binh khí áo giáp lại do Công Bộ phụ trách?
Dương Mộc tò mò hỏi.
Trần Hữu cung kính giải thích:
- Hồi bẩm bệ hạ! Khi phân bố quyền hạn của lục bộ thì đều phân theo chuyên sâu của từng bộ, cũng là để kiềm chế lẫn nhau. Vì thế Binh Bộ chỉ là phụ trách kiểm tra và phân phối binh khí, đồng thời quyết định số lượng binh khí sẽ chế tạo, còn về việc sản xuất đều là do Công Bộ tiếp nhận.
Dương Mộc gật gật đầu. Lúc trước lục bộ được thành lập vội vàng, một số chi tiết nhỏ như thế này đều giao cho Phạm Hoành Tể và Vệ Trung Toàn xử lý, một Hoàng Đế phổ biến biến pháp như hắn lại không rõ lắm. Hôm nay sau khi nghe ngóng, cũng cảm thấy loại phương pháp giám sát lẫn nhau này rất tốt, liên kết với nhau, tăng cao hiệu suất, giảm thiểu tham ô hủ bại.
Nói xong, Dương Mộc liền đi tới Quân Khí Giám, nhìn thấy trên một mảnh đất trống đang bày ra từng kiện binh khí. Trường mâu, dao găm, mũi tên...
Mà ở bên kia đất trống có mấy thợ thủ công đang quỳ.
- Bọn họ đang làm gì? Sao lại đặt nhiều binh khí như vậy cùng một chỗ.
Dương Mộc hỏi.
Trần Hữu nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, bọn họ đang đánh bóng binh khí, sau đó thử một chút xem binh khí mới đúc có đạt đến yêu cầu của Binh Bộ hay không.
- À!
Dương Mộc nhất thời hứng thú, nói:
- Để bọn họ biểu diễn một lần.
- Vâng!
Trần Hữu cung kính đáp lời, sau đó tay vung lên, để cho vài tên thợ thủ công tiếp tục.
Lúc này dù có ngốc đi nữa thì đám thợ thủ công cũng biết người đến là ai, cả đám đều rất khẩn trương, từng người cầm lấy từng thanh đoản đao dùng sức mài lên trên tảng đá.
Chốc lát, hai tên thợ thủ công liếc nhìn nhau một chút rồi đồng thời dùng sức chặt mạnh xuống khúc gỗ ướt nhẹp bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, hai thanh đoản đao đã cắm vào bên trong khúc gỗ khoảng hai tấc.
Hai tên thợ thủ công thoả mãn gật gật đầu, sau đó bỏ vào trong một cái sọt.
- Bệ hạ mời xem, đây là hai thanh lợi khí đạt đến yêu cầu của Binh Bộ.
Trần Hữu cười dài giải thích, hiển nhiên cảm thấy hai người thợ thủ công này đã cho mình mặt mũi, lại nói:
- Tất cả binh khí đều trải qua ba tầng rèn đúc mà thành. Bên trong Quân Khí Giám tụ tập thợ rèn tốt nhất toàn quốc, tận lực không để lãng phí một cân quặng sắt nào.
- Như vậy là hợp lệ?
Đột nhiên Dương Mộc nhíu mày một cái.
Trần Hữu sững sờ, Bệ Hạ đây là không hài lòng sao? Nhưng mà có thể đạt đến trình độ như thế này đã rất không tệ rồi, tiêu chuẩn của các quốc gia cũng đều là như vậy. Lấy gỗ ngâm nước để thử, vào gỗ một tấc là hợp lệ, vào gỗ hai tấc là tinh phẩm, còn vào gỗ ba tấc thì là bảo đao!
- Chuyện này… Vi thần ngu dốt, kính xin bệ hạ chỉ giáo.
Trần Hữu kiên trì nói.
- Trẫm hỏi các khanh, một thợ thủ công nếu mài đao theo phương pháp như vậy, một tháng có thể rèn đúc ra bao nhiêu thanh đao?
Dương Mộc hỏi.
- Ước chừng năm chuôi.
Trần Hữu đáp.
- Có nghĩ tới là sẽ làm một cối xay? Dùng mài nước?
Dương Mộc hỏi.
- Cối xay… mài nước…
Bệ hạ thứ tội, vi thần ngu dốt, nhất thời không hiểu được.
- Quên đi, với kiến thức của các khanh thì…
Dương Mộc hàm ý sâu xa nhìn bọn họ một chút, nói:
- Vốn còn muốn nói cho các khanh một loại phương pháp rèn đúc luyện thép, bây giờ xem ra còn gánh nặng đường xa.