Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 78: Quân Thần Thảo Luận

Chương 78: Quân Thần Thảo Luận

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Một phong thư của Trịnh Khang đã phá vỡ cuộc sống Đế Vương nhàn nhã của Dương Mộc.



Trong thời khắc mẫn cảm này, thỉnh cầu Thương Quốc phát binh, thực sự đơn giản như trong thư thôi sao?



Dương Mộc tin tưởng Trịnh Khang là thằng ngu, nhưng chuyện lớn như vậy hắn không thể tự mình quyết định, đương nhiên sẽ phải thương lượng với thân tín bên cạnh. Chẳng lẽ mưu sĩ bên cạnh và gia tộc nhà mẹ đẻ của hắn đều ngu xuẩn như vậy sao?



Xem lại, lạc khoản là ngày mười lăm tháng tám, là mấy ngày trước rồi.



Ngôn từ trong thư rất khẩn thiết, còn hứa hẹn sau khi chuyện thành sẽ đáp tạ mười vạn lượng bạc và năm vạn thạch lương thực. Còn làm sao xuất binh, phối hợp thế nào thì không nhắc đến nửa lời.



- Đây là đang muốn chờ câu trả lời chắc chắn sao.



Dương Mộc thì thầm.



Sau đó hắn bảo Nặc Phi dừng lại, dặn Thẩm An:



- Ngươi cho người ra roi thúc ngựa mời Vệ Tướng Quân từ Thanh Long quân ở ngoại ô tới. À, đúng rồi, mời Vương Ưng và Khổng tiên sinh tới luôn.



- Vâng, nô tài tuân chỉ.



Thẩm An cáo lui, rời ngự hoa viên, cho người đi truyền chỉ.



Dương Mộc cũng khoác áo choàng, sửa sang lại một chút rồi tới Tử Thần Điện.



Không tới mấy ngày mà tấu chương chất đầy bàn, hắn mở một cái ra xem thử, phần lớn là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, cũng có vài tấu chương nịnh nọt, bẩm tấu bách tính dân gian cảm tạ Hoàng Đế thế nào, còn kể vài nơi xảy ra sự lạ, là điềm lành trời ban.



Với chuyện này, Dương Mộc rất hài lòng.



Điều này cho thấy các thế gia môn phiệt đã dần cúi đầu, biết vuốt mông nịnh bợ, thậm chí còn giả tạo vài cái gọi là điềm lành.



Với những tấu chương này, Dương Mộc cũng sẽ vẽ một vòng tròn đỏ lên, có nghĩa là đã duyệt. Với vài tấu chương vỗ mông ngựa giỏi, tài hoa xuất chúng, hắn còn viết lên vài câu động viên, ý tứ đại khái là trẫm biết lòng trung của các ngươi, làm rất tốt, đừng khiến trẫm thất vọng, về sau trẫm còn phải phân công cho gia tộc các ngươi quản lý quốc gia nữa.



Ngôn từ ôn hoà vui sướng, có đôi khi ngay chính Dương Mộc cũng phải tin cái gọi điền lành này là thật.



Chẳng có cách nào khác, ai bảo mình là kẻ đầu têu ra chuyện Thần Tiên tương trợ chứ? Hiện giờ toàn bộ Thương Quốc đều tin Hoàng Đế của mình được thần tiên chiếu cố, đôi khi sẽ mộng thấy thần tiên gì đó chỉ hướng cho Thương Quốc…



Chỉ chốc lát sau, Lễ Bộ Thượng Thư Vương Ưng cầu kiến, bẩm tấu phong thư này là do một đội buôn nhỏ vụng trộm mang tới.



- Hắn không sợ bị Trịnh Quốc phát hiện sao?



Dương Mộc chống cằm trầm tư. Trịnh Quốc và Thương Quốc cách nhau không xa, chỉ có một đường sông rộng vài chục thước. Phong ấp của Trịnh Khang lại ở ngay bên kia sông, vụng trộm phái một sứ giả đáng tin đưa thư tới là được, vì sao còn phải vẽ vời nhờ thương đội đưa tới?



Càng che càng lộ?



Chỉ một phong thư nho nhỏ, sự tình đã trở nên thú vị.



- Vương Ưng, phong thư này do thương đội nào mang tới?



Dương Mộc hỏi.



- Bẩm Bệ Hạ, là thương đội của gia tộc vi thần, tới Trịnh Quốc mua đồ sứ và trái cây, khi quay về bị Trịnh Khang phái người nhờ.



- Đồ sứ và trái cây…



Dương Mộc gật gật đầu.



Ba quốc gia đều ở nơi hẻo lánh, đi về phía nam bị thế núi cách trở, khó mà liên thông với các nước chư hầu khác. Chỉ có Trịnh Quốc ở phía bắc chiếm ưu thế, có thể thông thương với Thịnh Quốc ở phương bắc của mình, mua sắm vài thứ đồ sứ và đồ vật tinh mỹ, còn có trái cây mà ba quốc gia không có, ví dụ như táo, lê,... cung cấp cho giai cấp thượng tầng quý tộc hưởng dụng.



Lợi nhuận buôn bán rất lớn, đặc biệt là quý tộc Trịnh Quốc, là nhà cung cấp duy nhất ở trên thị trường, thường bán những thứ này với giá gấp bốn gấp năm cho Thân Quốc và Thương Quốc, thu được lợi nhuận kếch xù. Cứ như vậy một bên được lợi, một bên được hưởng thụ, cho nên dù hai nước chiến hoả liên miên, nhưng nhiều năm qua chưa bao giờ dừng buôn bán.



Xem ra thương đội có địa vị trung gian, cũng là phương pháp đảm bảo nhất để vụng trộm thực hiện một số hoạt động không thể công khai.



Dương Mộc lắc đầu hỏi:



- Vương đại nhân, khanh thấy chuyện này thế nào?



- Hồi bẩm Bệ hạ, theo như vi thần thấy, có thể thực hiện đề nghị của Trịnh Khang.



- Ồ? Nói thử ra xem.



- Vi thần thấy Trịnh Quốc đã hai lần thảm bại, nhưng còn chưa bị thương tới căn cốt, cho nên Trịnh Khang có can đảm mời binh nhập quan, đây là thứ nhất. Thứ hai, triều đình Trịnh Quốc nghiêng hẳn về bên Đại Hoàng Tử Trịnh Hùng, Trịnh Khang quá sợ hãi mà đưa ra hạ sách này cũng là chuyện bình thường. Nếu thành công, chắc chắn thanh danh Trịnh Khang sẽ nổi như cồn, lại một lần nữa được Hoàng Đế Trịnh Quốc coi trọng.



- Hắn không sợ lộ bí mật sao?



- Chuyện này… thương đội hai nước giao du nhiều năm, mọi người đều biết người biết ta. Huống hồ trên đó cũng không có đóng dấu, không đủ làm bằng chứng.



Vương Ưng chần chừ thưa.



- Không đáng lo… Nên?



Dương mộc cười nhạt một tiếng, nói:



- Khanh lui trước đi, để Vệ Tướng quân tới đây.



- Vâng, vi thần cáo lui.



Vương Ưng lui ra. Không lâu sau, Vệ Trung Toàn và Khổng Thượng Hiền phong trần mệt mỏi đi vào.



Dương Mộc đưa bức thư kia cho hai người xem.



- Bệ Hạ, thư này…



Vệ Trung Toàn xem xong, nhướng mày suy nghĩ gì đó một lát rồi nói:



- Phong thư này thực sự do Trịnh Khang viết sao?



Dương Mộc gật gật đầu:



- Vệ Tướng quân cảm thấy thế nào?



- Vi thần không dám khẳng định.



Vệ Trung Toàn suy tư một lát mới đáp:



- Lão thần ở trong quân đội mấy chục năm, chưa từng nghe thấy kế sách như vậy. Mấy hôm trước có đọc binh thư ở chỗ Bệ Hạ, càng cảm thấy việc này khả nghi, dường như cố ý che giấu chuyện gì đó. Binh đi quỷ đạo, càng phức tạp càng khiến người ta không yên lòng. Nhưng... nếu chuyện này là thật, thì đây là một vụ mua bán cực kỳ có lời. Bằng vào thực lực hiện giờ của Thương Quốc, liên hợp với Thân Quốc bắc phạt, có cơ hội phân cao thấp.



- Ý ái khanh là, chuyện này có thể thử một lần?



Dương Mộc hỏi.



- Binh giả, đại sự quốc gia, là chuyện sống chết… Đây không phải là vấn đề thử một lần. Lão thần nghĩ rằng Bệ Hạ nên phái người bàn bạc với Trịnh Khang, lúc đó Thương Quốc ta cũng có thể sớm chuẩn bị, xin Bệ Hạ cân nhắc.



Dương Mộc gật gù. Xem ra học binh pháp có hệ thống trong một khoảng thời gian đã có khác biệt, cân nhắc vấn đề cũng toàn diện hơn. Suy nghĩ của Vệ Trung Toàn rất giống với suy nghĩ của hắn.



- Khởi bẩm Bệ Hạ, vi thần lại có cách nhìn khác.



Khổng Thượng Hiền đứng dậy thưa:



- Vệ Đại tướng quân nói có lý, nhưng thần cho rằng những gì Trịnh Khang nói trong thư nhất định có nửa phần thật, nửa phần giả.



- Ồ? Khanh nói thử xem?



- Trịnh Quốc nội loạn là chắc chắn, nhưng hai vị Hoàng tử Trịnh Hàn và Trịnh Khang vẫn còn binh quyền. Nhất là Trịnh Hàn, dưới trướng còn có một vạn quân, lại có được bốn toà thành trì, làm sao có thể xuất hiện xu hướng suy toàn như vậy được? Mặc dù Hoàng Đế Trịnh Quốc bình thường, nhưng cũng không hoa mắt ù tai, há có thể để cho Đại Hoàng Tử Trịnh Hùng giám quốc khi còn chưa lập Thái Tử? Cho nên thần thấy rằng, thế cục Trịnh Quốc đại biến là thật, nhưng Trịnh Khang cầu viện là giả.



- Ý của khanh là, quân thần Trịnh Quốc đang diễn một màn này cho trẫm xem?



- Đúng vậy! Quân thần Trịnh Quốc biểu diễn đến giọt nước không lọt, phong thư này cũng không tìm ra được nửa phần bất hợp lý, nhưng chính vì vậy nó khiến cho vi thần cảm thấy toan tính quá lớn.





Trang 40# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch