Một câu hỏi loé lên trong đầu, Vương Ưng vung tay lên, ra hiệu cho đám nô bộc lui cả ra.
Trước cửa sảnh chính, một lão giả quần áo lộng lẫy đang cười ha hả đi vào:
- Vương huynh, cơn giận này của huynh lớn thật đó, cách một con đường cũng nghe được động tĩnh của người trong phủ! Đúng rồi, vừa rồi ta thấy một đống thịt nát ở cổng, không phải hạ nhân nào gặp xui xẻo chứ?
Vương Ưng tức giận lườm ông ta một chút, hừ lạnh:
- Lão thất phu, ngươi không ở trong phủ của mình lại chạy tới phủ của ta làm gì? Nơi này không có đồ ăn ngon uống ngon chiêu đãi ngươi đâu!
- Xem đi kìa, lại giận chó đánh mèo lên tận đầu lão phu rồi!
Phạm Hoành Tế cười ha ha, tự tìm một cái ghế ngồi xuống:
- Chúng ta đã tương giao nhiều năm, ngươi không cần nói lão phu cũng biết vì sao ngươi nổi giận. Đơn giản là vì chiếu thư đúng không?
- Hừ, biết rồi còn thảnh thơi nhàn nhã thế! Chẳng lẽ Phạm gia ngươi có được lợi ích gì sao?
Phạm Hoành Tể nghiêm mặt nói:
- Vương huynh nói sai rồi, chính vì hiểu được lợi hại trong đó nên hôm nay lão phu mới đặc biệt tới đây một chuyến, ngăn cản Vương huynh làm ra chuyện gì ngu xuẩn.
- Chuyện ngu xuẩn? Lão thất phu, ngươi đang vũ nhục ta sao?
Lửa giận của Vương Ưng vừa mới xẹp xuống đã lại bốc lên:
- Hoàng Đế Bệ Hạ càn cương độc đoán, không thông qua triều nghị đã thành lập Bộ Giáo Dục, còn bổ nhiệm Khổng Thượng Hiền làm Thượng Thư, nói thẳng ra sẽ chọn lựa nhân viên ở bên ngoài triều đình đến nhậm chức, làm vậy thì để Lễ Bộ và Lại Bộ vào đâu? Lại làm ra cái bản khắc in ấn gì đó, in ra một đống “Sổ tay khai sáng”, để cho đám bình dân đọc sách biết chữ, thậm chí là làm quan. Đây không phải là muốn đoạn đường sống của bốn đại môn phiệt chúng ta sao?
- Cho nên, Vương huynh không cam lòng?
- Đúng! Trước kia nếu không nhờ có sáu đại môn phiệt chúng ta ủng hộ, liệu Tiên Đế thể ngồi vững giang sơn?
Vương Ưng căm giận bất bình:
- Bốn đại môn phiệt chúng ta nên cùng nhau thượng thư đòi một câu trả lời thoả đáng!
Phạm Hoành Tể lạnh lùng lườm hắn một cái:
- Vương huynh muốn đi tìm chết thì cứ việc, không nên kéo lão phu vào!
- Ta…
Vương Ưng á khẩu không nói được gì, lời đang muốn nói ra lại nghẹn cứng ở cổ rồi nuốt xuống.
- Vậy Phạm Huynh có ý gì? Cứ trơ mắt nhìn bốn đại môn phiệt bị ép vào đường chết sao?
- Đường chết… Ha ha, đường là do người đi mà thành, làm gì có cái gì gọi là đường chết. Bốn đại môn phiệt nắm giữ triều chính, khắp nơi cản tay hoàng quyền thì là đường sống sao?
Phạm Hoành Tể nhàn nhạt nhìn qua, nhặt một mảnh sứ vỡ dưới đất lên rồi nói:
- Giống như mảnh sứ này, dán bên người thì quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng bị ném đi. Nhưng chỉ cần cách ra một chút thì không ai để ý.
- Ý của ngươi là…
- Đương kim Bệ Hạ là một quân vương có khát vọng, quyết định muốn thoát khỏi khống chế của môn phiệt. Nếu chúng ta dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại cũng chỉ có một con đường chết, còn không bằng chủ động ủng hộ.
Vương Ưng sững sờ hỏi lại:
- Chủ động ủng hộ? Lão thất phu, ý của ngươi là…. Muốn chúng ta chủ động thoả hiệp?
Phạm Hoành Tế lắc đầu:
- Không phải thoả hiệp, mà là buông tay! Khi Tiên Đế mới lập quốc, sáu gia tộc chúng ta dám làm trái ý Hoàng Đế sao? Môn phiệt vẫn là môn phiệt, không có quân quyền trong tay cũng chỉ là công cụ để Hoàng Đế thống trị một nước. Mấy năm nay mọi người đi lệch cả rồi, cho rằng bằng vào sức ảnh hưởng của môn phiệt là có thể bức hiếp hoàng quyền. Nếu gặp Quân Vương bình thường thì thôi, nhưng nay Bệ Hạ lại khác… Đối kháng, không bằng nghênh hợp. Chỉ cần chúng ta không có uy hiếp tới hoàng quyền, Hoàng Đế Bệ hạ sẽ vẫn nể trọng chúng ta!
- Hoàng Đế Bệ Hạ ngài…. Sẽ như thế thật sao?
- Hai nhà Điền Trương bị lật, mà hai nhà chúng ta vẫn còn tốt, vị trí Hữu Tướng của ta cũng không dao động chút nào, mỗi khi có đại sự quốc gia nhất định Bệ Hạ sẽ hỏi thăm. Ngươi biết là vì sao không?
- Hai nhà Điền Trương bị người ta nắm đằng cán, Bệ Hạ thuận thế trảm trừ. Hai nhà Phạm gia và Vương gia chúng ta chưa từng làm ra chuyện gì sai lầm, Bệ Hạ không có nơi nào mà xuống tay.
- Không, không phải!
Phạm Hoành Tể nghiêm túc trầm giọng nói:
- Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi. Mà nguyên nhân sâu sa bên trong, ngươi có nhớ khi Trịnh Khang đánh vào Hoàng thành lần đầu tiên không?
Hai chúng ta không đầu hàng địch, mà theo sát bên cạnh Bệ Hạ hộ giá!
- Ý ngươi là….
Hai mắt Vương Ưng sáng lên, tựa như hiểu ra chuyện gì đó. Lúc trước khi đại quân Trịnh Khang đánh vào Hoàng cung, đúng là ông ta không đầu hàng, dù là tuyệt vọng nhưng vẫn trung thành, tóm lại biểu hiện là trung thành tuyệt đối.
- Đương kim Bệ Hạ cũng không phải kẻ lương bạc, rất tín nhiệm chi sĩ trung thành, điểm này lão phu cũng thấy được từ chỗ Vệ tướng quân và các tướng lãnh. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao? Nếu Bệ Hạ muốn diệt Vương gia ngươi, chỉ cần tuỳ ý đào ra một chứng cứ là được, làm gì phải tiếp tục giữ ngươi lại làm Thượng Thư Lễ Bộ?
Vương Ưng trầm mặc trầm tư. Phạm Hoành Tế phân tích một hồi khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh táo lại. Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng không có dã tâm khiêu chiến hoàng quyền, chỉ là trước tình cảnh các thế gia môn phiệt bị đào một góc tường lớn thì mất bình tĩnh.
Có một câu Phạm Hoành Tể nói đúng. Năm xưa khi mới lập quốc, quân thần tương hỗ, không phải sáu đại môn phiệt sống rất tốt sao? Hiện giờ Hoàng Đế chỉ muốn thu lại quyền lợi, vì sao lại không chịu?
- Lão thất phu, không hổ là người già thành tinh, bảo sao bao năm rồi vẫn nắm chắc thắng lợi. Ài, ta không bằng ngươi!
Vương Ưng lắc đầu, đặt mông lên ghế, suy sụp tinh thần nói:
- Nếu đã vậy, thời gian này ta đóng cửa từ chối tiép khách, Bệ Hạ muốn làm thế nào thì làm đi.
- Ngươi đó, vừa mới rồi còn nói không bằng lão phu mà.
Phạm Hoành Tể dở khóc dở cười:
- Vương huynh vẫn chưa hiểu ý lão phu. Đã muốn thoả hiệp với Hoàng Đế, vì sao không làm tốt hơn một chút, bán một nhân tình?
- Bán nhân tình lấy lòng?
Vương Ưng nhíu mày:
- Đường đường là Hoàng Đế một nước, đại quyền trong tay, còn cần Vương gia ta bán nhân tình gì?
- Bệ Hạ làm việc như sấm như sét, phổ biến tân chính nhìn thì đơn giản nhưng thực ra khó khăn trùng điệp, vì sao chúng ta không giúp một chút sức? Đến lúc đó, Bệ Hạ long nhan mừng rỡ, nhất định sẽ ghi một công cho gia tộc chúng ta. Sau đó cũng sẽ không để các tiểu gia tộc chiếm hết lợi ích, gia tộc chúng ta cũng sẽ kiếm được một chén canh.
- Ngươi… Cái này… Ha ha ha! Lão thất phu, không hổ là một con hồ ly!
Vương Ưng vỗ đùi vui vẻ ra mặt, Phạm Hoành Tể đã mở cho hắn một con đường sáng. Đổi sang một góc nhìn khác, mọi vấn đề đều đã rộng mở.
Phạm Hoành Tể vuốt vuốt râu mỉm cười nói:
- Tốt xấu gì ngươi cũng làm gia chủ mấy chục năm, già hồ đồ rồi! Còn không hiểu rõ bằng Trần gia!
- Trần gia?
Vương Ưng bực bội:
- Ngươi không nói ta còn quên. Mấy năm nay Trần gia luôn giấu tài, gia chủ Trần Hữu bị ném tới Công Bộ chim không thèm ị còn gì. Làm sao?
- Ha ha, giờ thì Trần gia khó lường rồi. Từ khi Bệ Hạ tuần sát Công Bộ về, mấy hôm trước còn hạ chỉ khen ngợi một hồi. Công Bộ giờ đã là một nha môn chạm tay có thể bỏng. Trưa hôm nay, một đám người Trần gia đã đến Bộ Giáo Dục báo cáo chuẩn bị, nhận một cọc “Sổ tay khai sáng” để xuống nông thôn dạy học rồi!
- Nhanh vậy sao!
Vương Ưng rất kinh ngạc, vội vàng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cũng mau chuẩn bị đi. Đúng rồi, phải tới Thượng Quan gia nhắc nhở một tiếng, để cho Thượng Quan lão nhi kia nợ chúng ta một nhân tình!
Dứt lời, hắn vội vã muốn đi ra ngoài.
Phạm Hoành Tế lắc đầu đưa tay ngăn lại:
- Không cần, lão phu đã đi qua rồi, Thượng Quan lão đầu tránh không tiếp khách, chắc là có ý định khác.