Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 84: Cải Trang Vi Hành

Chương 84: Cải Trang Vi Hành

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Thật lâu sau, Khổng Thượng Hiền bình tĩnh lại, thở dài một hơi rồi hỏi:



- Thượng Quan gia… vẫn không có động tĩnh gì sao?



Lý Thanh bên cạnh gật gật đầu, chần chừ đáp:



- Thượng Thư đại nhân, ngài nói xem, có phải Thượng Quan gia vẫn chưa biết gì không?



Khổng Thượng Hiền lắc đầu. Bởi vì trưa hôm nay Hữu thừa tướng đã tự mình đến bái phỏng, thể hiện rõ ràng mình ủng hộ quyết định của Hoàng Đế Bệ Hạ, còn sẽ giúp đỡ thuyết phục ba môn phiệt khác. Hiện giờ xem ra đó không chỉ là lời hứa đầu môi, khẳng định vị Thừa tướng đại nhân kia đã bái phỏng Thượng Quan gia.



Còn tại sao Thượng Quan gia vẫn chưa xuất hiện? Chỉ có một khả năng, đó là Thượng Quan gia từ chối, mà là từ chối cực kỳ kiên định, dù ba gia tộc còn lại nhao nhao hành động thì vẫn một mực thờ ơ.



Thượng Quan gia thực sự không biết thời thế vậy sao?



Khổng Thượng Hiền trăm mối khó giải. Có ba đại gia tộc và rất nhiều tiểu gia tộc ủng hộ, chỉ bằng vào một Thượng Quan gia căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì với hoàng quyền. Vì sao Thượng Quan đại nhân lại ương bướng không chịu hiểu chuyện như vậy? Hắn muốn cả Thượng Quan gia phải chôn cùng một huyệt sao?



Giản tại Đế tâm, bốn chữ này không phải chỉ là nói suông. Hành vi này của Thượng Quan gia như đang đùa với lửa, trước mặt Hoàng Đế lại dám kiêu ngạo, không phải là đang khiêu chiến sao?



Đương nhiên, còn một chuyện nữa vẫn mắc ở trong lòng Khổng Thượng Hiền như một cây gai. Đó là dạ yến đêm qua ở phủ Thượng Quan, nghe nói có quy mô long trọng, khiến ai cũng phải nhìn vài lần.



Dù biết đó là dạ yến của đám quyền quý muốn trèo lên cao, liên quan đến các loại giao dịch trong quan trường, nhưng trong lòng Khổng Thượng Hiền vẫn cảm thấy có gì không đúng.



- Lý Thị Lang, ngươi là con cháu Lý gia đúng không?



Đột nhiên Khổng Thượng Hiền hỏi Lý Thanh bên cạnh.



- Đúng vậy.



Lý Thanh gật gật đầu:



- Lý gia nhà ti chức không phải tòng long chi thần, trong vô số tiểu gia tộc xem như thế đơn lực bạc, ngay cả con cháu đích hệ như ti chức cũng không thể vớt được nửa chức quan. May mà có Thượng Thư đại nhân phụng chỉ đốc tạo, hạ quan mới có cơ hội được phân công, ơn tri ngộ này suốt đời không quên.



- À… việc này đều là nhờ thiên ân cuồn cuộn của Bệ Hạ, ngươi là một người có tài, bản quan coi trọng ngươi cũng vì ngươi không giống những kẻ giá áo túi cơm kia. Sau này trong quan trường đừng nói đến ơn tri ngộ này nữa, kết bè kết cánh không khác gì các môn phiệt, chắc chắn sẽ bị Bệ Hạ kiêng kỵ.



- Thượng Thư đại nhân dạy bảo, hạ quan ghi nhớ.



Lý Thanh khiêm cung gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ. Vô duyên vô cớ, Thượng Thư đại nhân lại hỏi gia thế của mình làm gì? Chẳng lẽ không phải vì muốn lôi kéo quan hệ sao?



Khổng Thượng Hiền cũng nhìn ra được nghi hoặc của hắn, bật cười lớn:



- Bản quan nghe ngóng gia thế của ngươi là vì có một việc muốn giao cho ngươi làm.



- Xin Thượng Thư đại nhân cứ nói.



Lý Thanh nghiêm túc thưa.



- Trong số các quan viên tham gia dạ yến Thượng Quan phủ đêm qua, ngươi có quen ai không?



- Thật không dám giấu, cữu cữu của hạ quan là một trong số đó.



Lý Thanh nói thẳng, trong lòng suy đoán không biết Thượng Thư đại nhân có ý gì.



- Ồ, vậy thì tốt rồi! Lấy thân phận Thị Lang của ngươi, rút ngắn quan hệ với cữu cữu, moi ra mấy lời gì đó chắc không khó nhỉ? Đi hỏi thăm một chút xem tối qua ở Thượng Quan phủ đã xảy ra chuyện gì, có gì khác thường không, Thượng Quan Minh Văn đã nói những gì, đều ghi chép lại rồi giao cho bản quan.



- Cái này…



Lý Thanh hơi do dự:



- Chuyện này can hệ trọng đại, nghe ngóng linh tinh chỉ e là không ổn. Tuy Thượng Thư đại nhân nhận được thánh quyến, nhưng dù sao cũng chỉ là Thượng Thư Bộ Giáo Dục, cũng phải bẩm báo với Bệ Hạ mới được.



- Không sao! Lúc này không tiện bẩm tấu Bệ Hạ, Thị Lang đại nhân cứ đi làm là được. Xảy ra chuyện gì thì đã có bản quan chống đỡ sau lưng, ngươi phải coi trọng việc này. Nghiêm túc điều tra.



- Vậy hạ quan sẽ cố hết sức thử một lần!



Lý Thanh chần chừ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng hắn vẫn ngờ vực vu vơ, không thể lái đi được.



Vụng trộm tìm hiểu bốn đại môn phiệt, lại đường đường là Thượng Thư Lại Bộ, há một vị Thượng Thư Bộ Giáo Dục có thể làm? Đây không phải là bắt chó đi cày xen vào việc không đâu sao?



Còn nữa, rốt cuộc vì sao không tiện bẩm tấu với Bệ Hạ?



Từ nơi này đến nội đình cũng chỉ mất thời gian một nén hương.



Dù Hoàng Đế Bệ Hạ có về hậu cung nhưng giờ còn chưa đến đêm, gọi một tiểu thái giám thông bẩm cũng được, sao lại không tiện nói?



Lý Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn, vì hắn nhận ra được trên mặt vị Thượng Thư đại nhân này lại có vẻ bất đắc dĩ và gượng gạo.



Rốt cuộc có bí ẩn gì khó nói đây?







Khổng Thượng Hiền thực sự khó nói. Bởi vì lúc này Hoàng Đế Dương Mộc không ở trong hoàng cung, mà đã tranh thủ khi Thái Hậu không chú ý, lặng lẽ mang theo Nặc Phi, Thẩm An và Cơ Linh Nhi xuất cung ra ngoài đi dạo.



Lúc đầu là định đưa theo Hoàng Hậu đi cùng, lấy mỹ danh là hưởng tuần trăng mật. Nhưng mà vị Hoàng Hậu băng lãnh kia hiện giờ chỉ một lòng si mê với võ học, nghe nói xuất cung chỉ để đi tới đi lui liền nhàn nhạt lườm Dương Mộc một chút, rồi hạ xuống một đạo ý chỉ cho Nặc Phi thay mình xuất cung hầu hạ.



Đây là lần đầu tiên Dương Mộc nghe nói đi tuần trăng mật còn có thể gọi người thay thế.



Nhưng cũng không quan trọng, thực sự thì Dương Mộc chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống bình thường ở nơi này. Lần nào xuất hành cũng tiền hô hậu ủng, căn bản không thể nghiệm được niềm vui thú nơi đầu đường hẻm nhỏ, lần này hắn cải trang vi hành là vì muốn thư giãn một chút.



Đương nhiên, cải trang vi hành cũng không chỉ vì muốn thư giãn, hắn còn muốn tìm hiểu dân tình, tìm thời cơ biến pháp và thăm dò hành vi phạm pháp của quan viên.



Một nhóm bốn người cố ý thay đổi trang phục, bỏ áo gấm, mặc trường sam vải thô vừa đi vừa nghỉ.



Đường lớn ở Hoàng thành có thể nói là nơi phồn hoa nhất Thương Quốc, trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, tác phường, thanh lâu khắp nơi đều có. Đất trống hai bên đường cũng có không ít tiểu thương bán chút rau quả trái cây và nông sản, cũng có vài nơi bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ như giỏ tre, giỏ trúc, vân vân.



Trên đường không ngừng có người gồng gồng gánh gánh đi qua đi lại hô gào chào bán, có xe bò chở hàng, cũng có xe lừa kéo, có cả trẻ con chạy chơi, cực kỳ náo nhiệt.



Hai bên là từng tòa nhà dân cổ phác mọc đầy rêu, một vài bức tường viện còn leo đầy dây thường xuân xanh mơn mởn. Dưới bóng râm dài hẹp, dường như quét bớt đi cái nóng oi bức của mùa thu.



Là nơi phồn hoa nhất Thương Quốc, đường cái Hoàng thành là nơi cực kỳ náo nhiệt. Nơi này không giống với những tòa thành nhỏ, không chỉ có quan lại quyền quý mà còn có những thương nhân thuộc đại gia tộc làm ăn, địa vị xã hội không cao, nhưng vẫn giàu hơn bình dân làm ruộng, khi nhàn nhã cũng tới tửu lâu, dạo thanh lâu. Vì thế xét về tổng thể, không khí không khác gì đường sá cổ đại trong phim truyền hình.



Khác biệt duy nhất là không có đệ tử quyền quý cưỡi ngựa ngạo nghễ lao như điên giữa đường. Bởi vì ở khắp các nước xung quanh thuật cưỡi ngựa còn chưa hưng thịnh, dù có ra trận cũng chủ yếu là dùng chiến xa, cho nên đám tử đệ quyền quý chưa tìm ra được thú vui này.



Đây là lần đầu tiên Dương Mộc đi dạo trên đường phố cổ đại nên rất tò mò, cảm giác mình đã tiến vào một thế giới khác. Hắn nhìn chỗ này một tí, chơi chỗ kia một tẹo, thi thoảng xem đám trẻ con chơi đùa, dọa cho Cơ Linh Nhi và Thẩm An luôn căng thẳng, con mắt sắc bén như cú mèo lúc nào cũng nhìn chằm chằm người đi đường xung quanh, chỉ sợ xuất hiện chuyện gì không thể dự đoán.



Nặc Phi cũng không kém bao nhiêu. Thân là Công Chúa một nước, từ nhỏ đã được nuôi trong thâm cung, nhận được giáo dục của giai cấp quý tộc thượng tầng, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, mà là một nữ hài tử nên nàng cũng không được cho phép ra đường. Cho nên dù sắp mười tám tuổi rồi, nàng còn chưa thực sự được đi dạo trên đường phố một lần, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, cười tươi không kém Dương Mộc bao nhiêu.



Nếu không phải là phi tử lúc nào cũng phải lấy nam nhân của mình làm trung tâm, chỉ sợ nàng đã nhảy nhót chạy nhảy khắp nơi rồi.



Dù vậy, bốn người đi trên đường cái vẫn khiến người ta chú ý.





Trang 43# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch