Người phụ nữ dẫn theo nhi tử ra sức dập đầu cầu xin, mà chưởng quỹ kia vẫn thờ ơ không động lòng, càng nói càng khó nghe, thậm chí còn xắn tay áo lên muốn đánh người.
Dương Mộc không nhịn được nữa, liếc mắt ra hiệu cho Thẩm An.
Thẩm An hiểu ý, lập tức hét lớn:
- Dừng lại!
Chưởng quỹ dừng động tác, quay sang liền thấy mấy người Dương Mộc, hơi ngây ra một lát. Lúc này ánh mắt hung ác lập tức biến mất, trên mặt nặn ra một nụ cười:
- Mấy vị gia còn chưa đi sao? Có phải quần áo vừa rồi không vừa vặn không? Để tiểu nhân đổi giúp ngài nhé?
Dương Mộc lạnh lùng nhìn ông ta, hỏi:
- Hai mẹ con nhà người ta có làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi hạ nhục họ như vậy?
- Cái này…
Chưởng quỹ hơi xấu hổ, nhắm mắt nói:
- Công tử không biết chứ hai mẹ con này đã đến tiểu điếm lần thứ tư rồi, đuổi thế nào cũng không đi, còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của tiểu điếm.
- Mua thớt vải kia của nàng ấy không phải là xong rồi sao? Ngươi bán quần áo cũng cần vải vóc, một thớt vải này không đến mấy văn tiền, không cần phải đả thương người ta chứ.
- Công tử nói đùa.
Chưởng quỹ cười khổ nói:
- Vải của bọn họ đều là vải thô, đứng giữa đường hô lên một cái là có thể mua được cả đống lớn với giá rẻ. Người nghèo đều tự may quần áo cho mình, quần áo vải thô ở tiểu điếm bán được rất ít, không cần nhiều vải thô như vậy. Theo như tiểu nhân thấy, loại hạ tiện chỉ biết khóc lóc van nài này nên đánh chết tươi, để cho ngài khỏi bẩn mắt!
- Đánh chết… Hừ, ai cho ngươi lá gan đó? Ngươi đánh thử một cái xem nào!
Sắc mặt Dương Mộc lạnh lẽo, ánh mắt đầy hung ác nham hiểm. Một chưởng quỹ của một cửa hàng nho nhỏ lại dám hoành hành giữa đường, cũng dám nói đánh chết người ta, mà còn có bộ dáng thoải mái như thế, chẳng lẽ người ăn người đến mức này rồi sao?
Chưởng quỹ giật mình, bị Dương Mộc hù doạ hơi rụt cổ lại. Bình thường khi nói đến dân đen, các công tử ca kia đều chỉ cười ha ha không thèm ngó tới, sao hôm nay lại gặp phải vị công tử này, không chỉ xen vào việc của người khác mà còn bênh vực dân đen nữa?
Bình thường không phải bọn họ khi dễ người nghèo hung hăng nhất sao? Đánh chết một hai dân đen, cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái?
Quý tộc, thực sự khó hầu hạ...
Ông ta còn đang nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy một nô bộc bên cạnh giơ nắm đấm bất ngờ đánh tới!
- A!
- Ối!
- Đừng, đừng đánh nữa, vị gia này. Ai cha… Ai ôi…
Chưởng quỹ nằm sạp xuống đất vừa tránh đòn vừa cầu xin tha thứ. Đối mặt với Thẩm An có thân thủ mạnh mẽ, ông ta không thể chống đỡ được chút nào.
Tiểu nhị trong cửa hàng cũng chạy ra, vừa thấy mấy người Dương Mộc liền biết đây là một vị công tử ca mà mình không chọc vào được, chỉ biết co lại sau cửa, không dám rên một tiếng. Người đi đường xung quanh cũng dừng chân nhưng chỉ dám quan sát từ phía xa.
Mọi người đều không hiểu lắm. Chỉ nghe nói nhà giàu khi dễ bình dân, từ khi nào bình dân lại dám đánh một chưởng quỹ có tiền chứ?
Chán sống sao?
Một lát sau mặt mũi chưởng quỹ bầm dập, tiếng cầu xin tha thứ cũng nhỏ dần, chỉ còn tiếng rên rỉ.
Dương Mộc gọi Thẩm An lại, nhàn nhạt hỏi:
- Thế nào? Còn muốn đánh nữa không?
- Công tử tha mạng, không cần đánh nữa! Không cần đánh nữa!
Chưởng quỹ như được đại xá, khóc lóc cầu xin tha thứ, chật vật bò dậy không ngừng dập đầu.
- Ngươi đánh hai mẹ con này bị thương, bồi thường thế nào đây?
Chưởng quỹ sững sờ, lập tức hiểu ra, gọi với vào trong cửa hàng:
- Đồ ngốc, nhanh cầm bạc ra đây!
Tiểu nhị vội vàng từ sau cửa chạy ra quầy hàng cầm một túi bạc đưa cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ đang muốn mở túi ra lấy ít bạc thì bị Thẩm An giật lấy, bỏ hết vào tay người phụ nữ đang ngây ngốc bên cạnh.
- Cái này… công tử gia…đây là gia sản mấy tháng của tiểu nhân…
Chưởng quỹ đau lòng muốn chết, nhưng cũng không dám cãi lời, đành cố nặn ra một nụ cười như mếu, hy vọng đối phương có thể mở lòng từ bi để lại cho mình một ít.
Dù sao trong túi cũng là mấy chục lượng bạc đó.
Dựa vào gian cửa hàng này, trừ đi tất cả chi phí tiêu dùng và chuẩn bị quan hệ thì phải mấy tháng mới kiếm về được chừng ấy.
- Hừ! Hôm nay bị công tử nhà chúng ta đụng phải, coi như dạy dỗ ngươi một chút!
Thẩm An trừng mắt với ông ta:
- Hoặc dùng tiền, hoặc để lại đây một cái chân. Tự chọn đi!
Chưởng quỹ run rẩy rụt cổ lại, sợ tái mặt:
- Mấy vị gia, bỏ qua cho ta đi. Tiền thì thôi, cho nàng ta hết. Không muốn… Không muốn nữa!
- Sau này cũng không được gây sự với nàng ta, biết không?
Thẩm An dẫm lên mặt chưởng quỹ cảnh cáo.
Chưởng quỹ vội vàng gật đầu, nước mắt đảo quanh. Đường đường một đại nam nhân mà nước mắt hoà nước mũi chảy ròng ròng, không những không khiến người ta thương cảm mà chỉ thấy hả giận.
Dương Mộc lặng lẽ ra hiệu cho Cơ Linh Nhi đỡ hai mẹ con kia dậy cùng rời đi.
Lập tức đám người xem náo nhiệt đều nhao nhao tránh ra, vụng trộm bàn luận khe khẽ. Trong Hoàng thành ngày nào chả xảy ra chuyện bắt nạt người khác, nhưng mấy người quần áo thô lậu đánh một chưởng quỹ có tiền thì không nhiều.
Nhưng cũng chỉ là hiếm lạ mà thôi, chẳng mấy chốc mọi người đã giải tán, ai làm việc nấy. Trong suy nghĩ của họ, kẻ có tiền không phải thứ gì tốt, dù đánh chết cũng đáng.
Còn về mấy người này có thể bị chưởng quỹ trả thù không lại càng không liên quan đến họ, mà đã không liên quan thì bỏ qua đi. Dân chúng bình thường chỉ cần quản tốt được cái bụng của mình là giỏi lắm rồi, người khác chết sống mắc mớ gì đến mình chứ?
Dương Mộc cũng chú ý tới tình trạng đó. Hắn nhướng mày, nhìn vẻ mặt và ánh mắt của những người này, hắn cảm nhận được một sự lạnh lùng, thậm chí có vài người coi như xem diễn, đang đứng nhìn chỉ trỏ, cười ha hả, quả thực là vô cảm.
Điều này khiến hắn nhớ lại Khổng Ất Kỷ dưới ngòi bút của Lỗ Tấn tiên sinh.
Quốc gia này, bệnh không nhẹ!
Dương Mộc thầm ghi nhớ trong lòng, đồng thời cũng thấy may mắn vì mình sớm phổ biến kế hoạch xoá nạn mù chữ. Vì nếu muốn thức tỉnh dân chúng một nước, phương pháp duy nhất là giáo dưỡng về linh hồn. Mà linh hồn này, chính là văn hoá!
Tuyệt đối không nên xem thường sức mạnh của văn hoá. Ví dụ như thời kỳ dân quốc, lòng tự tin của dân tộc làm bùng lên một cơn sóng lịch sử, chính vì mấy lần vận động tư tưởng lớn, thức tỉnh từng bách tính phổ thông vẫn đang tê liệt. Sau đó không ngừng khiêu chiến với ngoại lai, dựng nên cơ sở vững vàng.
Trong lịch sử, nước Đức từng hai lần trùng kiến từ đống phế tích, nhưng lần nào cũng nhanh chóng trở thành cường quốc trên thế giới. Điều này cũng không phải là ngẫu nhiên. So với các nước xung quanh, nước Đức tự nhận là kế thừa truyền thống tốt đẹp của người Prussia, xem nó như biểu tượng tinh thần và văn hoá, nên mới có được nền văn hoá đặc trưng của riêng mình và có thể quật khởi với tốc độ nhanh như vậy.
Văn hoá là sống lưng tinh thần của một quốc gia. Một nền văn hoá cường đại là căn nguyên cho một quốc gia quật khởi.
Đương nhiên, trước kia Dương Mộc đã từng nghe một quan điểm, cho rằng nước Mỹ là một ngoại lệ. Nhưng mà nghĩ vậy là sai rồi, độ dài lịch sử không liên quan lắm đến văn hoá. Nước Mỹ tự do cởi mở, hấp thu rất nhiều ưu điểm của các nền văn hoá trên thế giới, kết hợp với nhau tạo thành một nền văn hoá ở tầm cao mới. Mà một nền văn hoá khi mới tạo thành chính là lúc phồn thịnh và tràn đầy sức sống nhất. Nó tương đối giống với thời Xuân Thu chiến quốc, thời Hán Đường, tân Trung Quốc, mỗi một lần nền văn hoá chuyển hướng đều là thời điểm quốc gia quật khởi nhanh nhất.
Mà trước mắt, thích hợp với Thương Quốc nhất chính là văn hoá Trung Hoa!
Lấy tinh hoa, trừ cặn bã, lại hấp thụ một vài ưu điểm văn hoá khác, chắc chắn sẽ thay đổi được tệ nạn lâu nay của Thương Quốc, là động lực to lớn để quốc gia quật khởi!