Mấy người trong xe ngựa và cả Thẩm An không tự chủ được mà ngừng thở.
Rất rõ ràng đây là một vụ ám sát đã được âm mưu từ trước. Mười mấy quân sĩ tinh nhuệ cưỡi ngựa vây chặt xe vào giữa, không cho ai chạy thoát.
- Ra tay!
Một kẻ bịt mặt trầm giọng quát lớn.
Lập tức mười mấy kẻ bịt mặt đồng loạt xuống ngựa, sát khí cuồn cuộn, nương theo gió thu đìu hiu đột nhiên lao tới xe ngựa.
Keng!
Phốc!
Chớp mắt, song phương đồng thời ra tay. Thẩm An dùng chủy thủ một kích tấn công giết được một thích khách, rồi đoạt lấy trường đao rồi đấu thành một đoàn với mấy kẻ bịt mặt còn lại.
Mà Cơ Linh Nhi sau khi giải quyết một thích khách tới gần xe ngựa thì chăm chú bảo hộ Dương Mộc sau lưng, cảnh giác chú ý bốn phía.
Lúc này, nàng không chú ý tới Nặc Phi nữa. Chỉ cần Dương Mộc có thể bình an vô sự, giá đắt thế nào cũng trả được!
Dương Mộc nghe thấy có tiếng đánh nhau bên ngoài mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tràng diện này không giống với tác chiến quân đoàn quy mô lớn ngoài chiến trường, dù không thảm liệt như vậy nhưng cảm giác căng thẳng thì chiến trường không so được.
Có thể thấy Thẩm An đang một mình đau khổ chèo chống, cố gắng ngăn cản thích khách tấn công xe ngựa, nhưng vẫn không chịu nổi, rơi xuống hạ phong.
- Không được! Chúng ta phải lập tức ra ngoài!
Dương Mộc nhìn bên ngoài, trầm giọng nói.
- Ra ngoài?
Cơ Linh Nhi sững sờ. Bên ngoài đều là thích khách, nào có an toàn như ở trong xe ngựa.
Dương Mộc đứng bật dậy, kéo tay Nặc Phi, thừa dịp không có ai chú ý liền lăn xuống bụi cỏ bên quan đạo.
Cơ Linh Nhi bị dọa tới hoa dung thất sắc, đoạt lấy hai lưỡi đao đuổi theo.
Quả nhiên, Dương Mộc đoán không lầm. Mấy người vừa lăn xuống bụi cỏ không được bao lâu, mấy tên thích khách che mặt đã đồng thời giết vào trong xe, trong ngoài giáp công, đâm xe ngựa thành tổ ong vò vẽ.
- Cái này….
Mấy người sợ toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải Dương Mộc hạ quyết định thật nhanh, chỉ sợ lúc này tất cả đều thành cái sàng rồi.
Bên kia, Thẩm An nhìn thấy liền kinh hãi muốn chết, phát điên xông về phía xe ngựa. Nhưng mấy thích khách bên cạnh xe ngựa còn nhanh hơn hắn, tên nào tên nấy cười lên ha hả, lật tung trần xe, phơi bày hết bên trong thùng xe ra.
- Ơ…
Ngạc nhiên
Ngu ngơ…
Tất cả thích khách đều ngây người.
Người đâu?
Thẩm An mừng rỡ, hắn nhớ ra trong xe còn có Cơ Linh Nhi bảo vệ, hẳn là Hoàng Đế Bệ Hạ không sao. Lúc này phóng nhãn nhìn quanh, mới phát hiện trong bụi cỏ có người vẫy vẫy tay với mình.
Chính vào lúc này, mấy chục tên thích khách che mặt khác cũng phát hiện ra tung tích Dương Mộc, nhao nhao xông tới.
Song phương lại cuốn làm hai đoàn đánh nhau.
Nhưng lúc này tốt hơn ở trên xe ngựa nhiều, chí ít có thể vừa đi vừa tránh, được Cơ Linh Nhi yểm hộ, Dương Mộc cũng không gian nan lắm.
- Giết!!!
Cheng!
Phốc!
Đủ loại âm thanh chiến đấu hòa vào nhau. Vào lúc mấu chốt, cánh tay của Cơ Linh Nhi bị một thích khách đâm bị thương, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, đau toát mồ hôi.
Dương Mộc cũng cầm vũ khí lên. Dù hắn không biết võ công nhưng kiếp trước tốt xấu gì cũng học được một chút kỹ xảo phòng thân, miễn cưỡng cũng có thể tự động viên mình, cầu một chút an ủi tâm lý.
Phụt!
Đột nhiên, sau lưng Dương Mộc có tiếng máu phụt ra.
Hắn kinh hãi quay sang, chỉ thấy một tên thích khách che mặt đang giơ cao đao lên, dữ tợn đứng khựng tại chỗ, khóe miệng chảy máu, lồng ngực cắm một thanh trường đao.
Thiếu niên!
Đầu kia của chuôi đao là tay đứa con trai của phụ nhân kia.
Đám người nhao nhao phản ứng lại, không ngờ có một thích khách từ đằng sau đi tới, nếu không nhờ có cậu bé kia phát hiện rồi dùng đao đâm chết, hậu quá khó mà lường được!
E là chính thích khách kia cũng không thể tin nổi mình lại chết trong tay một thằng nhãi con sợ hãi rụt rè.
- Nhị Nha Tử!
Phụ nhân vội ôm chặt con trai. Có thể nhìn ra sự kinh hồn trên khuôn mặt cậu bé, trên mặt đầy máu tươi bắn tung tóe. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên giết người, vì thế toàn thân run rẩy.
Dương Mộc đỡ lấy hắn:
- Ngươi tên Nhị nha Tử phải không? Rất tốt…
Vù…
Đúng lúc này, một mũi tên nhọn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn tới, cắm vào bả vai Dương Mộc!
Máu tươi văng khắp nơi!
- Bệ Hạ!
- Bệ Hạ!
Dù chỉ là một mũi tên nhưng lực rất mạnh, Dương Mộc không đứng vững, ngã xuống đất.
- Mau, đỡ Bệ Hạ!
Nặc Phi và phụ nhân kia luống cuống tay chân đỡ Dương Mộc lên, chăm chú bảo hộ ở giữa.
Keng!
Thích khách che mặt chia làm ba tốp. Một tốp quấn lấy Thẩm An, một tốp quấn lấy Cơ Linh Nhi, một tốp khác tấn công Dương Mộc.
Nguy cơ sớm tối!
- Mụ nội nó, làm sao mà bả vai không còn cảm giác gì thế này. Phải chết sao... Chết rồi có được về nhà không nhỉ? Rồi nhận ra đây chỉ là một giấc mộng…
Đối mặt với tử vong, đột nhiên Dương Mộc vô cùng bình tĩnh. Có lẽ vì đã làm người hai kiếp, đã từng trải qua một chuyện quá hiếm lạ, nên bắt đầu nghi ngờ không biết đây có phải là một giấc mộng không? Ở thế giới thực, mình vẫn đang ngủ say như chết ở Đồ Thư Quán, giờ sắp tỉnh lại rồi.
- Bệ Hạ, người thế nào rồi?
Nặc Phi ôm lấy Dương Mộc, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.
Dương Mộc đưa tay kéo cằm nàng:
- Đừng khóc, trẫm chỉ đi về thôi. Đến đây, cho trẫm sờ một cái! Nàng xem, mới có hai mươi mấy ngày mà ngực đã lớn hơn nhiều rồi, may mà có trẫm biết xoa bóp.
Miệng nói, tay Dương Mộc bắt đầu du tẩu thò vào trong vạt áo của Nặc Phi…
- Hoàng Đế Thương Quốc, chịu chết đi!
Đúng lúc này, một người bịt mặt cao lớn mắt lộ hung quang giơ cao trường đao trong tay hung hăng bổ xuống!
Dương Mộc dừng động tác, nhắm mắt lại.
Phụt!
Một tiếng động nhỏ, hình như có thứ gì đó ngã xuống đất.
Không chết?
Dương Mộc nhắm mắt lại, không cảm thấy đau đớn gì, đành mở mắt ra.
Ôi trời ạ! Mỹ nữ!
Trong chớp mắt, Dương Mộc sợ ngây người. Lúc này trước mặt hắn là một mỹ nữ tuyệt sắc đang nhẹ điểm vào cành cây, phong thái xuất trần. Nàng mặc một bộ váy lụa màu đen thêu hồ điệp, tóc đen như thác khẽ búi cao, bên trên cắm một cây trâm ngọc. Làn da trắng nõn nà, tay đeo một chiếc vòng bạc nhỏ, trên người quấn một dải lụa đen, giữa hai đầu lông mày tràn đầy mị hoặc.
Hơn nữa, nàng đi chân trần!
Chỉ liếc một cái, Dương Mộc không rời nổi mắt. Không chỉ vì nàng thiên tư quốc sắc, mà là vì trên cổ chân của nàng có đeo một chiếc vòng bạc, trên đó có mấy cái chuông nhỏ.
Giống như đúc!
Giống như đúc chiếc vòng chuông nhỏ Hoàng Hậu đeo ở chân!
Dương Mộc rất quen thuộc với vòng này, bởi vì mỗi khi trời tối người yên, Dương Mộc ôm lấy Hoàng Hậu vuốt ve an ủi, đã từng mấy lần thưởng thức nó. Linh đang cực kỳ tinh xảo, không biết làm từ vật liệu gì, mà vừa nhẹ nhàng vừa thanh thúy. Đến mức mỗi lần hai người ngủ cùng phòng đều phát ra âm thanh quá lớn, Hoàng Hậu đều rất thẹn thùng đuổi hết thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh ra ngoài.
Hẳn là, bọn họ là hai tỷ muội?
Hoàn toàn có khả năng này! Hai nàng đều có tư thái khuynh quốc, chỉ khác là một người nhìn thánh khiết, một người nhìn yêu mị, giống như một Thánh nữ chính phái, một Yêu nữ ma giáo trong phim truyền hình.
Dương Mộc đột nhiên nhớ tới một tình tiết máu chó trong phim truyền hình. Khi các nhà đại hộ nhân gia sinh con đều để lại chút ấn kí, hẳn là nhà hai nàng tương đối có tiền nên đeo vòng chuông chăng?