Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 93: Hút Độc Tố

Chương 93: Hút Độc Tố

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Hoàng Hậu, ngay cả Dương Mộc đều biến sắc.



Khi nào thì đáp ứng để ngươi làm Hoàng Hậu?



Này không phải là bẫy người sao.



Quả nhiên, Hoàng Hậu lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, trên mặt mang theo vẻ nghi vấn bình tĩnh nhìn Dương Mộc.



- Không có, trẫm không có, chỉ đáp ứng cho nàng làm Quý phi.



Dương Mộc biện giải, thế nhưng nghe sao cũng cảm thấy có một loại cảm giác vô lực.



- Hừ!



Diệu Hi thần tình không hờn giận, khinh bỉ nói:



- Cái gì mà Quý phi, ta sẽ quan tâm một cái Quý phi của ngươi sao? Nam nhân đều là một đức hạnh, bạc tình bạc nghĩa, lời nói qua đảo mắt liền không thừa nhận.



Lần này Dương Mộc hoàn toàn không nói được gì, trăm miệng cũng khó giải thích.



- Là thật sao?



Đôi mắt đẹp của Hoàng Hậu lưu chuyển, mặt lộ vẻ lo sợ không yên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng xanh, thân thể run rẩy kinh ngạc nhìn Dương Mộc, tựa hồ muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn.



Cũng không trách được Hoàng Hậu thiếu tự tin đối với Dương Mộc, bởi vì hai người vốn bắt đầu từ việc kết hợp thân thể, sau khoảng thời gian quan hệ hòa hợp gắn bó mới nói đến yêu, từ đó làm cho bầu trời của nàng vốn là một mảnh yên tĩnh xám xịt nay xuất hiện một ánh rạng đông. Sau đó chậm rãi phóng to, chậm rãi phóng to, cuối cùng triệt để chiếm cứ nội tâm của nàng.



Nếu như nói ngay từ đầu Hoàng Hậu chỉ bởi vì bị chiếm giữ thân thể nên trong tiềm thức mới có chút tình cảm đặc thù đối với Dương Mộc. Như vậy hiện tại ngay cả thể xác lẫn tinh thần đều mất, có lẽ vẫn chưa thể vì người đàn ông này mà từ bỏ chấp niệm báo thù, nhưng cũng đã làm được một thê tử truyền thống săn sóc, đối với một số yêu cầu đặc thù cũng có thể ngượng ngùng mà tiếp thu, so với tiên tử lạnh như băng trong quá khứ kia thì như hai người khác nhau.



Cũng chính vì vậy, nàng rõ ràng hiểu được một người nam nhân như Dương Mộc hầu như là không chống cự được trước sắc đẹp, lo lắng Dương Mộc mơ ước thân thể của các nữ tử khác mà có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa đối với nàng.



Nếu như đúng là như vậy thì chứng tỏ rằng ở trong lòng Dương Mộc nàng cũng chỉ là một một thứ đồ chơi bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế, những đêm vắng vẻ triền miên và những lời nói cảm động tâm tình của Dương Mộc chẳng qua là muốn lừa thân thể nàng thôi.



Một bên là chân tâm trả giá, một bên là đùa bỡn cảm tình, điều này làm cho nàng lập tức mất đi bình tĩnh, lòng rối như tơ vò, không suy nghĩ kỹ xem lời nói của Diệu Hi là thật hay giả.



Trong lòng vô cùng đau đớn. Nếu như Dương Mộc thực sự thừa nhận, nàng không biết tương lai mình có còn dũng khí để sống hay không.



Có lẽ sau khi báo thù tự mình sẽ kết thúc… Hoàng Hậu bắt đầu suy nghĩ lung tung.



- Trẫm...Ta...



Dương Mộc lúng túng, hắn cũng đang rất bối rối. Hoàng Hậu chung quy cũng là một người phụ nữ, đối mặt với chuyện như vậy làm gì còn có thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Hơn nữa bên cạnh còn có một yêu nữ cố ý quạt gió thổi lửa, làm hắn rất khó để biện giải.



Hay là chờ đám người Thẩm An và Cơ Linh Nhi trở về, sau đó lại giải thích đi.



Về phần trước mắt nên ứng đối như thế nào...



- Ôi, đau quá!



Dương Mộc bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của Hoàng Hậu.



Hoàng Hậu kinh hãi, cũng không nghi ngờ gì mà vội vàng ôm chặt Dương Mộc, nhìn kỹ mới phát hiện miệng vết thương trên người hắn.



- Sao lại thế này?



Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Hậu nhìn về phía Diệu Hi.



Diệu Hi cười lạnh:



- Nam nhân của mình còn không trông nom được, bị thương được ta cứu, lúc này còn muốn chất vấn ta?



- Ngươi làm sao lại đi cùng với hắn?



- Nam nhân của ngươi tham luyến sắc đẹp, giống như khi cướp ngươi về cung vậy… Khanh khách… Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Một tháng trước ta tìm được tung tích của ngươi, chỉ là sau đó có chút việc trì hoãn, hai ngày nay vừa vặn gặp phải nam nhân của ngươi cải trang vi hành, định ở trong bóng tối tìm một cơ hội câu dẫn… Khanh khách… không nghĩ tới lại gặp phải truy sát, thật mất hứng.



- Truy sát?



Hoàng Hậu nghe vậy, đột nhiên khẩn trương lên.



- Yên tâm, không phải là vì ngươi.



Diệu Hi thản nhiên nhìn Hoàng Hậu một chút, sau đó thở dài một hơi:



- Tuy rằng ta vẫn luôn phân cao thấp với ngươi, thế nhưng thủ đoạn tuyệt đối là quang minh chính đại, sẽ không làm mấy chuyện vô liêm sỉ kia. Lần truy sát này hẳn là do tiểu hoàng đế này gây ra.



Nghe vậy, Hoàng Hậu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là kẻ thù tìm tới cửa, Dương Mộc ngốc ở trong hoàng cung sẽ không sao...



Thấy vậy, Diệu Hi nhíu mày một cái… tựa hồ có chỗ nào không đúng?



- Này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Hắn đã trúng độc, tuy rằng đã được ta tạm thời áp chế, nhưng vẫn cần vận công đem độc tố bức ra, ngươi xem đó mà làm đi.



Diệu Hi liếc mắt nhìn nàng một chút, sau đó đặt mông ngồi ở trên mép giường.



- Trúng độc?



Hoàng Hậu kinh ngạc, vội vàng xốc miệng vết thương lên. Quả nhiên thấy bên cạnh vết thương có một vùng đã biến thành màu đen, giống như mủ vậy.



Cơ hồ không hề do dự, Hoàng Hậu đột nhiên hạ thấp trán, hé miệng ngậm lấy vết thương hút máu độc màu đen ra, sau đó phun lên mặt đất.



Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm…



- Ngươi! Ngươi như thế nào...



Ở một bên, Diệu Hi che miệng, đã sớm trợn mắt há mồm.



Nàng… Tại sao lại như vậy?



Tự mình dùng miệng ngậm lấy vết thương thối rữa của một người đàn ông, từng ngụm từng ngụm đem độc tố hút vào. Đây vẫn là Thánh nữ băng thanh ngọc khiết, không dính bụi trần sao?



Lúc này Hoàng Hậu đang cúi đầu, cơ hồ là quỳ gối trước người Dương Mộc, hết sức chăm chú từng ngụm từng ngụm đem độc tố bên trong vết thương hút ra rồi phun trên đất. Tiếp đó đưa bàn tay kề sát sau lưng Dương Mộc, vận chuyển công lực...



Mà bên kia, vẻ mặt Diệu Hi phức tạp, trong lòng kinh hãi không ngớt.



Đây vẫn còn là Thánh nữ của Thánh Nữ Sơn mà mình nhận thức sao? Trong ấn tượng, Thánh nữ kia ung dung cao quý, không dính bụi trần, lạnh lẽo thánh khiết, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt cầu cũng không được một ánh nhìn. Ngay cả Nạp Lan sư huynh mà mình ái mộ cũng luôn nhớ mãi không quên đối với nàng ta, thậm chí là si mê thành cuồng. Sợ là cho dù có người chết thảm ở trước mặt của nàng, vị Thánh nữ này cũng sẽ thờ ơ không động lòng, nội tâm sẽ không nổi lên một tia gợn sóng?



Mà hiện tại nàng dĩ nhiên quỳ ở trước một người đàn ông, hết sức chăm chú thay hắn hút độc tố.



Nàng rốt cuộc làm sao vậy.



Nàng không cảm thấy ghê tởm sao?



Diệu Hi có chút không dám tin tưởng hai mắt của mình. Nàng một đường truy tìm mà đến, một tháng trước cũng đã từng lén lút lẻn vào hậu cung một lần, biết được quan hệ của hai người vẻn vẹn chỉ là mặt ngoài mà thôi, không nghĩ tới mới qua một tháng đã phát triển trở thành như vậy?



Nghĩ tới đây nàng đột nhiên có một suy đoán lớn mật. Thừa dịp Hoàng Hậu đang toàn tâm toàn ý chữa thương cho Dương Mộc, lặng yên không một tiếng động tới gần.



- Thái —



Một tiếng quát nhẹ, Diệu Hi bỗng nhiên phát lực, một chưởng đánh về phía Dương Mộc.



Oanh!



Một tiếng vang trầm thấp, hai bàn tay ấn vào nhau. Một luồng sóng khí toát ra, giống như phát sinh một vụ nổ làm tất cả mọi thứ đều lật tung, đồ vật hơi nhỏ một chút thì trực tiếp biến thành mảnh vỡ.



- Ngươi! Ngươi đã mất đi tấm thân xử nữ.



Diệu Hi trợn to hai mắt, không dám tin tưởng, gần như là hét lên.



Vừa nãy nàng chỉ muốn thăm dò một chút, không nghĩ tới lại đúng như suy đoán, Hoàng Hậu thế mà đã không còn tấm thân xử nữ.



Bởi vì bên trong nội công tâm pháp của Thánh Nữ Sơn, thánh nữ một khi mất đi tấm thân xử nữ, bên trong nội tức sẽ có một tia dương cương chi khí. Một hồi đối chưởng lúc nãy, nàng phát hiện bên trong nội tức của Hoàng Hậu có một tia khí tức của Dương Mộc.



Hiển nhiên nàng đã thất thân. Thân thể khiến các vương tử hoàng tôn của các quốc gia đều nhớ nhung, bây giờ lại bị một tiểu hoàng đế của một tiểu quốc chiếm tiện nghi.



Điên rồi, nàng nhất định là điên rồi, làm sao có thể chà đạp chính mình như vậy.



Vốn lấy quan hệ như nước với lửa giữa hai người, Diệu Hi hẳn là nên cao hứng, chỉ cần đem tin tức này nói cho Nạp Lan sư huynh...



Thế nhưng lúc này, Diệu Hi lại không cao hứng nổi. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn tranh với Hồ Mị tử, coi như là đối thủ duy nhất. Nhưng hiện tại, Hồ Mị tử lại bị một tiểu hoàng đế chiếm lấy, đây không chỉ là vũ nhục đối với Thánh nữ của Thánh Nữ Sơn mà còn là một loại sỉ nhục đối với nàng.



Hoang đường!



Diệu Hi tức đến nổ phổi, trực tiếp đi lên phía trước, vén lên quần áo trên cánh tay Hoàng Hậu.



- Quả nhiên, ngươi không còn thủ cung sa…



Diệu Hi thất vọng, cảm giác trong lòng đầy vắng vẻ. Nhìn về phía Dương Mộc đang nhắm mắt bất tỉnh, nháy mắt trong lòng có kích động muốn giết hắn.



Ồ?



Hơi hơi tỉnh táo lại, Diệu Hi liền phát hiện một vấn đề.



Một chưởng vừa này, công lực của Hồ Mị tử… tựa hồ càng cường đại rồi?



Diệu Hi chấn động trong lòng. Vừa rồi nàng đột nhiên làm khó dễ, Hoàng Hậu dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng mà tiếp chiêu. Ở trong tình huống đang vận công chữa thương lại có thể hóa giải công kích của nàng, điều này đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.



Chẳng lẽ, khoảng thời gian này nàng đã đột phá bình cảnh?



Không đúng, bên trong một chưởng đơn giản kia còn bao hàm những thứ khác, tựa hồ nhiều hơn một loại biến hóa huyền diệu, có thêm một phần đạo vận... Đây không phải là chiêu thức võ công của Thánh Nữ Sơn.



Trừ khi nàng tự nghĩ ra một môn võ công, hoặc là giác ngộ được từ các phe phái khác.





Trang 48# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch