Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Các Đạo Hữu Xin Tự Trọng

Chương 23: Lão phụ

Chương 23: Lão phụ


Khương Lâm bước ra khỏi chính đường, trời đã ngả chiều, sắp đến chạng vạng tối.

Theo lý mà nói, giờ này không nên có khách hành hương.

Khương Lâm vốn cho rằng Ngao Nhuận xử lý việc của mình xong xuôi, liền vội vã đến thăm.

Nhưng ai biết, đợi Khương Lâm kéo cánh cửa đạo quán ra mới phát hiện, không phải là Ngao Nhuận, mà là một vị khách hành hương thật sự.

"Xin hỏi nơi này có phải có một vị Huyền Ứng đạo trưởng?"

Khách hành hương là một lão phụ nhân, chống cây gậy, có một nha hoàn theo hầu phía sau. Lão phụ chừng năm sáu mươi tuổi, tóc bạc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn tráng kiện, y phục chỉnh tề, cây gậy trong tay dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.

Khương Lâm mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng đại khái biết rằng, chỉ riêng cây gậy này, dường như đã đáng giá nửa cái đạo quán của hắn.

"Vô Lượng Thiên Tôn."

Khương Lâm chắp tay hành lễ, nói: "Bần đạo chính là Huyền Ứng."

Lão phụ nhân nghe vậy, lập tức nở nụ cười, nói: "Quả nhiên như Trương Hổ nói, Huyền Ứng đạo trưởng là một thiếu niên có phong thái tuyệt thế, nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền."

Vị lão phụ nhân này nói xong, nha hoàn phía sau cũng lén lút quan sát Khương Lâm, gương mặt ửng hồng.

Nếu dùng lời lẽ thời nay mà nói, Khương Lâm là một đạo sĩ, lại có dung mạo tuấn tú thoát tục, mang khí chất cấm dục.

"Trương Hổ?"

Khương Lâm nghe vậy khẽ nhíu mày, không hỏi thêm, chỉ nghiêng người nói: "Lão phu nhân mời vào."

"Quấy rầy."

Lão phụ nhân mỉm cười gật đầu, được nha hoàn nâng đỡ, đi vào Tử Vi Quán.

Khương Lâm liếc nhìn ra bên ngoài đạo quán, chỉ thấy cách đó không xa đậu một chiếc kiệu ấm, tinh xảo không chỗ nào chê được, vừa nhìn đã biết là của nhà quyền quý.

Vị lão phụ nhân này là thân phận gì?

Khương Lâm thầm nghĩ trong lòng, dẫn lão phụ nhân đi vào chính đường.

Thấy bức tượng Tử Vi Đế Quân, lão phụ nhân nghiêm nét mặt, chỉnh trang y phục, sau đó cẩn thận dâng hương.

Vị lão phu nhân này dung mạo thật đoan trang, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ khuê phòng đại gia.

Vả lại xem ra, việc lễ bái Thần Phật rất có kinh nghiệm.

Đợi đến khi lão phụ nhân dâng hương, lại lệnh nha hoàn dâng năm mươi lượng tiền hương hỏa.

Khương Lâm tiến lên vài bước, cười nói: "Đường núi khó đi, trời sắp tối, lão phu nhân vẫn nên mau chóng lên đường thì hơn."

Mặc dù từ miệng lão phụ nhân nghe được tên Trương Hổ, lại thêm những gì vừa rồi hắn biết được, biết rằng gia đình lão phụ nhân này không giàu thì cũng hiển quý.

Nhưng cùng Khương Lâm có quan hệ gì?

"Không dối gạt đạo trưởng, lão thân lần này tới, có việc quan trọng khác."

Lão phụ nhân cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Không biết đạo trưởng có thể ban cho lão thân một chén trà thơm chăng?"

Khương Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Đạo quán hoang tàn, chỉ có ít trà sơn thô mộc, nếu lão phu nhân không chê, mời lão phu nhân theo bần đạo."

"Thế thì tốt quá, đa tạ đạo trưởng."

Khương Lâm mang theo lão phụ nhân đi thẳng tới hậu đường, và ngồi vào tĩnh thất.

"Xảo Nhi, ra ngoài cửa trông chừng."

Lão phụ nhân nói với nha hoàn.

"Đúng."

Nha hoàn tuân lệnh rời khỏi tĩnh thất.

Lão phụ nhân ngồi đối diện Khương Lâm, không đề cập chuyện trà nước, nói: "Lão thân xin đạo trưởng rõ, lão thân vốn họ Triệu, nhà chồng họ Ngô, đạo trưởng có thể gọi lão thân là Ngô Triệu thị."

"Ngô lão phu nhân."

Khương Lâm gật đầu, không nói thêm, chỉ chờ Ngô lão phu nhân nói tiếp.

"Không dối gạt đạo trưởng, lần này lão thân đến đây, là bởi vì Trương Hổ bách hộ nói với con trai ta rằng, đạo trưởng là một chân nhân có tu vi, nên lão thân mới cả gan đến đây."

"Quý tử là?"

Khương Lâm tò mò hỏi.

"Phu quân lão thân đã qua đời, nuôi dưỡng ba người con. Trưởng tử làm quan tại kinh đô, thứ tử làm lang tướng tại Ngô Châu, út tử thì tại Hàng Châu, phụng dưỡng lão thân, cũng làm quan tại Hàng Châu, là huyện lệnh huyện Tiền Đường."

"Lão phu nhân nuôi dạy con cái thật có phép tắc."

Khương Lâm thật lòng tán dương một câu.

Ba người con, người văn, kẻ võ, lại có người làm quan tại kinh đô, thật là tài ba cả.

Huyện Tiền Đường là huyện lớn nổi danh của Hàng Châu, mặc dù giáp ranh thành quách, lại gần các bậc cấp trên, khiến cho uy phong "trăm dặm hầu" giảm đi ba phần, nhưng có thể làm đứng đầu một huyện, cũng là một nhân kiệt của một phương.

"Đạo trưởng quá khen."

Ngô lão phu nhân cẩn trọng mỉm cười, sau đó nghiêm nét mặt nói: "Trương Hổ bách hộ đang dưới trướng thứ tử nhà lão thân, khi đến bái kiến út tử nhà lão thân, đã tiến cử đạo trưởng cho gia đình lão thân."

"Tiến cử?"

Khương Lâm khẽ nhíu mày.

"Ai..."

Lão phụ nhân thở dài một tiếng, nói: "Thật không dám giấu giếm đạo trưởng, lão thân có ba người con, nhưng dòng dõi cháu con lại không được thịnh vượng cho lắm, nhất là nhà út tử, chỉ có một người cháu trai độc nhất."

"Người cháu này tuy không thông minh xuất chúng, nhưng cũng siêng năng chịu khó, nay cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi."

"Mới hơn tháng trước, người cháu này đột nhiên mắc phải bệnh lạ."

Khương Lâm nghe vậy, đại khái đã rõ mọi chuyện.

Ước chừng là Trương Hổ đi bái kiến huynh đệ của cấp trên trực tiếp của mình, biết được chuyện trong nhà của vị Ngô huyện lệnh này, lúc này mới nhớ tới Khương Lâm, vị đạo trưởng từng thi triển "thần thông" trước mặt hắn.

Đương nhiên, cũng có thể là Trương Hổ nói chuyện nhà họ Đồ, mới khiến Ngô lão phu nhân trước mắt đây nảy sinh ý định tới cửa cầu kiến.

Vừa nghĩ đến đây, Khương Lâm hỏi: "Mắc bệnh lạ gì vậy?"

"Gần tháng nay, người cháu đó của lão thân cứ như người điên dại, tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất kỳ ai, cũng không ăn uống. Thường ngày có người nào tới gần, hắn cũng không làm hại người, mà lại dùng đủ mọi cách để tự làm hại bản thân, dùng cách đó để buộc người tới phải rời khỏi gian phòng, rồi mới chịu yên lặng."

Ngô lão phu nhân nói đến đây, trong mắt đã rưng rưng nước mắt, cố kìm nén cảm xúc, tiếp tục nói: "Lão thân đã thỉnh vô số danh y, nhưng đều không thể chẩn đoán được bệnh tình."

"Nay cũng chỉ có thể mỗi ngày cưỡng ép trói chặt lấy hắn, cho uống thuốc an thần, chỉ có thể yên tĩnh được một chốc lát, thừa dịp lúc ấy mà đút chút cháo để duy trì mạng sống."

"Nhưng cứ kéo dài mãi như vậy thì biết phải làm sao đây? Nhìn hắn gầy trơ xương, sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa..."

Ngô lão phu nhân thở dài.

"Cưỡng ép trói chặt, vì sao chỉ yên được một lúc?"

Khương Lâm khẽ nghi hoặc, nếu chỉ là tự làm hại mình, buộc chặt khắp thân mình, dù có muốn cắn lưỡi, cũng có thể nhét một miếng vải vào miệng. Như vậy, chí ít không cần lo lắng hắn tự làm hại mình.

"Thử qua rồi."

Ngô lão phu nhân lắc đầu, bi thương nói: "Nếu như cột hắn lại, hắn sẽ cảm thấy ấm ức tột cùng, thà nín thở đến chết chứ không chịu hít thở."

Cái này...

Khương Lâm nghe vậy mà ngẩn người ra, điều này thật là quá lạ lùng chăng?

Tuy nói là bệnh lạ, nhưng khi Ngô lão phu nhân xuất hiện tại đây, thì hiển nhiên đã biết rõ nguyên nhân là gì.

Dù sao Khương Lâm không tin rằng, vị lão phu nhân này sẽ làm cái bộ dạng như Đồ phu nhân. Những người được mời đến tất nhiên đều là danh y thật sự.

"Lão thân đã đường cùng, lúc này mới cả gan đến cầu đạo trưởng, còn xin đạo trưởng lòng từ bi, cứu giúp người cháu đó của lão thân!"

Ngô lão phu nhân đột nhiên đứng phắt dậy, liền muốn quỳ xuống trước mặt Khương Lâm.

"Lão phu nhân cần gì như thế?"

Khương Lâm ngăn bà ta lại, nhẹ giọng hỏi: "Lão phu nhân thử qua những cách thức khác chăng? Chẳng phải Kim Sơn Tự lừng danh đang nằm trong huyện Tiền Đường đó sao?"

"Cũng đã cầu xin rồi."

Ngô lão phu nhân thở dài nói: "Đứa con đó của lão thân tự mình đến tận cửa, mời được một vị đại sư, nhưng vị đại sư ấy sau khi xem xét, không nói lấy một lời, chỉ vội vàng rời đi."

Hả?

Khương Lâm hơi kinh ngạc.

Kim Sơn Tự vốn là có cao nhân, hay nói cách khác, có người tu hành tồn tại ở đó.

Các tu giả Phật môn đối với những chuyện quỷ quyệt thế này cũng coi là có kinh nghiệm tương đồng.

Đến cả đại sư của Kim Sơn Tự cũng phải tránh né sao?

Thật có chút thú vị.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch